"Hẳn là ngày mai thi mà vẫn cặm cụi dịch rồi đăng truyện ha! Haizzz, cần lắm một lời chúc thi tốt! " - Trúc Chi
Nữ nhân ngồi trên xe chính là người đáng ra đã chết, Hoành Vy.
“Đúng, tôi vẫn còn sống! Lúc trước, tôi cũng hi vọng đó chỉ là giấc mơ, mong những cảnh tượng kinh khủng đó chưa hề xảy ra. Nhưng cuộc sống lại tàn nhẫn như vậy, tất cả đều là sự thật.
Tháng 9, những người thân thuộc nhất liên tiếp gặp phải tai nạn rồi ra đi. Tất cả chúng ta đều hoảng sợ, bối rối chạy trốn, rồi lại chỉ biết giương mắt lên nhìn bi kịch đó diễn ra mà không có cách nào ngăn cản, lúc đó, chúng ta không một ai biết được tương lai của chính mình rồi sẽ đi về đâu?
Tôi cũng cho rằng, lần đó mình sẽ phải chết. Nếu đã là số kiếp thì không thể tránh khỏi, nhưng lại không ngờ, ông trời lại để tôi còn sống.
Tiểu Ca... Tôi không chết, cái mạng nhỏ này vẫn còn sống, và luôn đi tìm cô. Trước khi nghe thấy tin dữ của cô thì tôi vẫn tin là cô còn sống. Một cô gái thông minh, xinh đẹp như vậy thì ông trời làm sao có thể nhẫn tâm để cô chết được?
Và suy đoán của tôi quả nhiên không sai, cô vẫn còn sống, cô thật sự còn sống, Tiểu Ca...”
Thanh âm của Hoành Vy đang run lên, nước mắt cũng rơi xuống, hai cánh tay cô vươn ra ôm lấy Ninh Mẫn vào lòng.
Ninh Mẫn xoay người gọi một tiếng:
“Hoành Vy... Biết chị còn sống, thực sự tôi rất hạnh phúc!”
Sau nguy hiểm gặp lại, buồn vui xen lẫn, nước mắt của sự vui mừng không ngừng tuôn rơi.
Tổ hành động Liệp Phong có tổng cộng 4 thành viên nữ: Ninh Mẫn, Hoành Vy, Cố Hiểu, Cung Nhạc.
6 năm trước, các cô là những người bạn thân của nhau.
Trong đó cô thân nhất với Cố Hiểu. Cố Hiểu rất giỏi về y thuật, là bác sĩ trong đội. 6 năm trước, lúc Ninh Mẫn rời khỏi đội, Cố Hiểu cũng lập tức từ chức, cô ấy là người bạn duy nhất 6 năm nay vẫn luôn liên lạc với cô. Còn Cung Nhạc, năm ngoái đã xuất ngũ và lấy chồng, hiện tại cô ấy đang mang thai. Và chính bởi vì cô ấy đang mang thai nên không thể trở về đơn vị.
Thật may là không về!
Thật may mắn!
Hai cô gái mạnh mẽ ôm nhau mà khóc, đó là giọt nước mắt của sự vui mừng vì có thể thoát chết, và hơn nữa đó còn là giọt nước mắt của sự đau đớn vì quá khứ. Trong mấy tháng, các cô đã từng vào sinh ra tử, cuộc sống đã hoàn toàn bị phá vỡ, trái tim các cô có hàng vạn vết thương đang không ngừng chảy máu, nhất thời khó mà hồi phục. Các cô đang mừng rỡ, xa cách lâu như vậy, chí ít bây giờ biết được đối phương vẫn còn sống, hiện giờ các cô lại có thể đồng cam cộng khổ.
“Ai đã cứu chị!”
Cuối cùng Ninh Mẫn cũng khóc đủ, lau đi dòng nước mắt nóng hổi, còn giúp Hoành Vy lau nước mắt. Khóc chỉ là tạm thời, cô và Hoành Vy đều là những cô gái mạnh mẽ.
“Là anh ấy!”
Tinh thần Hoành Vy có chút phức tạp, cô chỉ về phía người đàn ông tuấn tú ngồi bên ghế phụ, nhẹ nhàng nói.
Ninh Mẫn quay đầu, nhìn thấy người đàn ông quay đầu còn hướng tay về phía cô:
“Xin chào. Mạc Nghiêu Chi.”
“Họ Mạc?”
Mi tâm Ninh Mẫn nhíu chặt, cô không hề đưa tay ra, khuôn mặt lộ ra vẻ đề phòng:
“Anh và Mạc Thần Chi có quan hệ gì?”
Con ngươi người đàn ông này chuyển động, khóe miệng cong cong:
“Anh tôi!”
Hai chữ này khiến Ninh Mẫn hít phải một hơi khí lạnh, cô lập tức quay đầu nhìn Hoành Vy, quát một tiếng:
“Hoành Vy, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Nhiệm vụ tháng 9, Nguyên thủ Đông Ngải Quốc, Hoắc Kiến Quốc, cũng là ông nội của Hoắc Khải Hàng đã đến thăm Trúc Quốc, sau đó bị một nhóm phần tử vũ trang bắt làm con tin, trong quá trình giải cứu con tin, từng người một trong tổ hành động Liệp Phong đều bị giết hại.
Kẻ đứng đầu phần tử vũ trang đó họ Mạc. Trúc Quốc đã bị đổi chủ, Mạc gia thành công giành được chính quyền.
Và để cứu Thủ tướng, Hoắc Kiến Quốc, Hoắc gia đã tận dụng thời gian Trúc Quốc đảo chính đã đẩy mạnh ảnh hưởng. Cuối cùng, bọn họ cũng thả Hoắc Kiến Quốc với điều kiện là: Dùng tính mạng của tất cả thành viên đội Liệp Phong để cúng tế cho 31 linh hồn 7 năm trước đã bị giết trên đảo nhỏ.
6 năm trước, chính Mạc Thần Chi đã đem theo 31 tên khác đi cướp máy bay của Hoắc Khải Hàng, tất cả bọn họ đều là những thuộc hạ tinh nhuệ của hắn.
Trong cuộc chiến ngầm vào tháng 9, Mạc Thần Chi đã mượn cô hội này để trả thù tổ hành động đặc biệt Liệp Phong. Nghe nói, hiện giờ Mạc Thần Chi đã bị Mạc gia giam giữ, nhưng theo cô thấy, đây chỉ là một thủ pháp chính trị bên ngoài để trấn an nước láng giềng. Thành viên đội Liệp Phong đã vì thế mà phải trả một giá rất đắt. Đây là sự thật không thể nào thay đổi được.
“Ninh tiểu thư, đó là ánh mắt tầm thường không phải ánh mắt nên có của một người đứng đầu.” Mạc Nghiêu Chi thu tay về, “Lúc này, đầu tiên cho tôi thể hiện chút đồng cảm và thương tiếc đối với cái chết của các thành viên đội Liệp Phong. Ngoài ra, tôi cũng phải nói rõ một chuyện, việc truy sát đội Liệp Phong là hành vi của riêng Mạc Thần Chi, nó không hề liên quan đến tôi và Trúc Quốc. Hiện tại, anh ta đã bị trừng phạt nghiêm khắc.
Ngoài ra, Ninh tiểu thư, tôi muốn nhắc nhở cô một câu: Giận dữ với người khác cũng không phải là hành động lý tính. Tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ và có cái nhìn khách quan về chuyện này. Còn nữa...” Ánh mắt anh ta nhìn sang Hoành Vy, “Hiện tại, Vy là phu nhân của tôi... giữa tôi và cô không có bất kỳ ân oán nào...”
Câu cuối cùng khiến Ninh Mẫn ngẩn người:
“Anh, anh đang nói gì vậy? Vy Vy từ lúc nào lại gả cho anh chứ?”
“Tháng trước.”
Lại lần nữa Ninh Mẫn kinh hãi, ánh mắt không tin nhìn qua Hoành Vy, sắc mặt cô ấy trắng bệch, và trên ngón tay xanh nhợt kia quả nhiên có đeo một chiếc nhẫn kim cương. Lúc này, một cảm giác kinh hãi đang cuộn trào trong người Ninh Mẫn.
Bị Ninh Mẫn nhìn qua, Hoành Vy vội vàng dùng tay che đi chiếc nhẫn kia, sau đó lại nhìn Ninh Mẫn với ánh mắt bối rối, Hoành Vy cố hít một hơi thật sâu, nhưng rồi cũng không nói ra nửa lời phản bác.
Điều này chứng tỏ, Mạc Nghiêu Chi không nói dối.
Ninh Mẫn dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm, hai tròng mắt của cô lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó vừa ôm đầu vừa gào vừa khóc, bầu không khí bi thương nhưng lại thoáng chút ấm áp vừa nãy bỗng chống biến mất.
Trên mặt cô thoáng chút hiện lên sát khí, cánh môi mỏng nhếch lên, một thanh âm lạnh buốt đến thấu xương vang lên:
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
“Tiểu Ca...”
“Tôi muốn xuống xe!”
Ninh Mẫn gồng tay nắm chặt thành nắm đấm, cô cố nhịn để không đập vỡ mặt tên Mạc Nghiêu Chi này, ánh mắt đỏ ngầu phẫn nộ đang trừng lên, thanh âm lạnh ngắt quát:
“Hài cốt của Châu Vật còn chưa lạnh mà chị đã lấy chồng sao? Thì ra chị không chịu được cô đơn, muốn lấy chồng, tôi cũng không nói gì, nhưng trên đời này có hàng ngàn hàng vạn nam nhân khác, tại sao, tại sao chị lại chọn đúng kẻ này để nương tựa? Chị không nghe được sao? Hắn ta họ Mạc, toàn bộ thảm án tháng 9 chính là kiệt tác của nhà hắn ta. Mạc gia chính là kẻ thù không đội trời chung với đội Liệp Phong chúng ta, 14 thành viên thì 9 người chết trong tay họ. Tại sao chị lại quay đầu rồi lấy hắn ta? Chị làm như vậy không thấy có lỗi với các thành viên, có lỗi với Châu Vật sao?”
Ngọn lửa phẫn nộ đang bùng lên khiến Ninh Mẫn cô hoàn toàn mất đi lí trí.
Cả đời này, Ninh Mẫn chưa từng hận ai, nhưng lần này, cô lại hận thấu xương cái họ Mạc ấy.
Hoành Vy cắn chặt răng, yên lặng chịu đựng, nước mắt cô không ngừng chảy xuống, nhưng cô cũng không phản bác bất cứ lời nào.
Chiếc xe vẫn lao nhanh về phía trước, thần sắc cả 4 người trong xe đều kì lạ: Ninh mẫn tức giận không kiềm chế được, Hoành Vy chịu đựng chỉ khóc, mi tâm Mạc Nghiêu Chi nhíu chặt, sắc mặt tên lái xe thấp thỏm bất an...
Sau một hồi dằn vặt, Hoành vy đã lấy tay lau đi hàng nước mắt, cô quay đầu nhìn sang người đàn ông ngồi ở ghế phụ, kẻ vẫn đang nhìn chằm chằm về phía hai cô, rồi nói ra một câu:
“Mạc thiếu, phiền anh dừng xe. Tôi và Tiểu Ca cần nói chuyện riêng, xin hãy để chúng tôi ra ngoài một chút...”
Ngữ khí xa cách này khiến Mạc Nghiêu Chi cau mày, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã đi vào một khu phố sầm uất cách nghĩa trang không xa, đèn màu rực rỡ, người người qua lại, ai cũng đều bận rộn vì kiếm kế sinh nhai.
“Đợi đến hội quán, bọn em có thể từ từ nói chuyện! Lúc này...”
Ninh Mẫn cười nhạt, cô lập tức xoay người mở cửa xe ra, những cơn gió lạnh tranh thủ lùa vào khoang xe.
Lúc này, xe đang chạy với tốc độ cao, hiểu rõ tính cách của Ninh Mẫn, Hoành Vy không khỏi giật mình, cô vội vàng níu lấy Ninh mẫn, gào lên một câu:
“Cô bị điên rồi sao?”
“Người điên là chị!”
“Ninh Sênh Ca...”
“Câm miệng, tôi không muốn nói chuyện với chị!”
Hai người phụ nữ sau khi giằng co một hồi, một người muốn nhảy xuống, một người lại không cho, cửa xe vẫn luôn mở... tình huống có vẻ nguy hiểm.
“Mạc Nghiêu Chi, lập tức cho người dừng xe. Dừng xe lại cho tôi...”
Hoành Vy vừa ngăn cản Ninh Mẫn nhảy xuống, vừa quay người quát lên.
“Tính khí quái quỷ gì không biết!” Mạc Nghiêu Chi nhìn thấy liền hết hồn, chửi thề một câu, “Dừng xe!”
Chiếc xe thể thao cuối cùng đã dừng lại ở khu đô thị, Ninh Mẫn hùng hổ xuống xe, Hoành Vy cũng vội vàng bước ra, nhìn thấy Ninh Mẫn chạy đi như điên, cô rất muốn đuổi theo nhưng lại bị Mạc Nghiêu Chi giữ lại:
“Để cô ta đi. Cô ta cần phải chấp nhận sự thật này. Hoành Vy, tôi đã làm đúng yêu cầu của em, tiếp theo, em nên thực hiện việc em đã đồng ý trước đây, tôi không cho phép em đuổi theo...”
Gió rất lớn, nó là mái tóc ngắn của Hoành Vy rối tung.
Hoành Vy mặc một chiếc váy, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, lúc giữ tóc quay người lại, trên tay cô đã cầm một khẩu súng lục, hơn nữa, không hề do dự chĩa thẳng vào đầu Mạc Nghiêu Chi, thanh âm băng lãnh, phẫn nộ quát lên trong gió:
“Mạc Nghiêu Chi, Mạc gia các người đã nợ đội Liệp Phong chúng tôi 9 cái mạng, mẹ tôi cũng bị ba anh bức chết, tôi và Mạc gia các người có mối thù nợ máu không đội trời chung. Xem như anh đã cứu tôi một mạng nên hôm nay tôi sẽ tha cho anh, từ nay về sau, tôi và anh, vĩnh viễn không gặp nhau...”
“Vĩnh viễn không gặp nhau?”
Đối mặt với loại biến đổi như vậy, trong lòng Mạc Nghiêu Chi có kinh ngạc một chút, sắc mặt anh ta liền trở nên băng lãnh.
Anh ta siết tay chặt thành nắm đấm, miệng cười nhạt một tiếng:
“Đừng quên, trên tờ đăng ký kết hôn, tên vợ của tôi là cô. Đừng quên, trong bụng cô còn mang cốt nhục của tôi.”
“Tôi sẽ phá bỏ!”
“Cô dám!”
Mạc Nghiêu Chi lạnh giọng quát, ánh mắt liền trở nên hung tàn.
Hoành Vy cười, nụ cười như được nhúng xuống tận cùng của sự lạnh giá, cánh tay di chuyển về phía bánh xe, “pằng” một tiếng, rồi lại quay về phía Mạc Nghiêu Chi:
“Mạc Nghiêu Chi, anh không nên khiêu khích sự nhẫn nại của tôi. Đừng ép tôi. Trái tim tôi đã chết, đã chết rồi anh hiểu không. Nếu như anh muốn tìm cái chết thì cứ việc đến đây, cứ việc ngăn cản, tôi sẽ nổ súng, tuyệt đối không lưu tình...”
Mạc Nghiêu Chi yên lặng nhìn, rõ ràng cô không hề đùa, người phụ nữ này kiên quyết như vậy. Đến lúc gặp được đội trưởng của mình thì sự kiên quyết của cô càng tăng lên.
Anh ta cau mày, nhắn nhở:
“Không có tôi giúp cô, cô đừng mong báo thù.”
“Tôi không cần anh giúp. Người của Mạc gia đều quá dơ bẩn. Anh cũng dơ bẩn. Mạc Nghiêu Chi, anh đã từng làm nhục tôi, tôi sẽ không để mình tiếp tục bị nhục nhã nữa... Mối thù giết chồng, tôi sẽ tự mình báo. Đầu của Mạc Thần Chi, tôi nhất định sẽ lấy. Mối thù các thành viên, có tôi và Tiểu Ca, chỉ cần chúng tôi có thể đồng lòng, tôi không tin, Đông Ngải Quốc lại bán đứng chúng tôi.”
Cô hất cằm, kiên định nói.
“Mẹ khiếp! Cô đừng ngây thơ như vậy được không? Chuyện không hề đơn giản như vậy.
Hoành Vy, cô nghĩ kĩ lại xem, nếu như người đó không có năng lực có thể che trời, cô nghĩ dựa vào tính tình nóng nảy của đội trưởng cô, cô ta có thể cam tâm tình nguyện nằm yên bất động như vậy sao? Tôi có thể khẳng định với cô: Tuyệt đối không thể?
Ngoài ra, tôi có thể nói với cô một chuyện, nếu như không có tôi giúp cô thì sau này, cô sẽ không làm được cái gì hết...
Ngay cả tính mạng của cô và Ninh Sênh Ca cũng sẽ bị uy hiếp.
Có người nói tôi biết, vài ngày trước ở Ba Thành có xảy ra một trận bắn nhau. Lúc đó, Ninh Sênh Ca thiếu chút bị chết. Nếu như không có Đông thiếu kia thông minh, tài giỏi thì hôm nay, cái cô có thể gặp được chỉ là một xác chết nằm dưới đất với danh nghĩa Đông phu nhân, Hàn Tịnh.”
Mạc Nghiêu Chi lạnh lùng nói ra tin tức anh ta mới nghe được.
Hoành Vy ngẩn người, chuyện này cô thật sự không biết, nhưng nếu thật thì phải làm sao.
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm. Là sống hay chết thì đó là sự chọn lựa của tôi! Đừng qua đây!”
Cô cuối cùng quát lên một tiếng, sau đó đuổi theo Ninh Mẫn.
Mạc Nghiêu Chi không đuổi theo, lái xe kiêm vệ sĩ A Bính vẫn luôn quan sát đôi vợ chồng đang giận dỗi này, cuối cùng không chịu được hỏi:
“Mạc thiếu, ngài thật sự bỏ mặc phu nhân sao?”
Làm sao có thể bỏ mặc?
“Để bọn họ âm thầm đi theo, chỉ cần có nguy hiểm đến tính mạng thì bảo vệ cô ấy. Mạc Thần Chi có làm gì cũng không dám động đến người phụ nữ của ta.”
Anh ta nặng nề nói ra một câu, anh ta cảm thấy, người phụ nữ này thật sự cần phải nếm trải chút đau khổ, là anh ta đã quá nuông chiều cô, khiến cô không biết trời cao đất dày là gì?
Đứng giữa đường, Mạc Nghiêu Chi đập tay lên nóc xe, gắt một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn chiếc lốp xẹp lép:
“Thay lốp dự phòng rồi quay trở về hội quán!”
“Rõ!”
Vệ sĩ A Bính lập tức lấy lốp dự phòng xuống, bắt dầu tháo bánh xe ra.
Mạc Nghiêu Chi đứng bên cạnh châm thuốc.
Gió quá mạnh, anh ta châm mấy lần đều không châm được, tâm tình lại càng thêm tức giận.
Không dễ dàng gì châm được, khi anh ta vừa hít vào một hơi thì “Bùng”.
Ngay phía trước, một tiếng nổ lớn phát ra.
Xảy ra tai nạn xe.
Chiếc ô tô trên đường lớn đang lao lung tung.
Vệ sĩ A Bính liền kinh hãi quát:
“Không hay rồi. Có người theo dõi chúng ta. Có thể là người của đại thiếu gia, bọn chúng đã đâm vào Đông phu nhân... Cô ấy đã bị nhét vào một chiếc khác... phu nhân đang đuổi theo... Tam thiếu...”
Mạc Nghiêu Chi đương nhiên nhìn thấy, ngã tư đường xảy ra va chạm, một chiếc xe màu đen chạy thẳng về phía nam, một chiếc xe taxi khác cũng theo sát phía sau, đột nhiên từ trong chiếc xe màu đen kia lộ ra một đầu súng bắn tỉa, chiếc xe taxi đâm ngay vào xe của Đông gia vừa đuổi tới, rất nhanh sau đó, từ trong xe bước xuống một thanh niên, đó là Hàn Thuần, cậu ta cướp được một chiếc mô tô liền lao về phía đường tắt đuổi theo.
“Vy Vy...”
Mạc Nghiêu Chi kinh hãi kêu lên, chiếc taxi đó đang bốc cháy, còn Hoành Vy vẫn ở trong đó.
Bên kia, Ninh Mẫn vốn đã tránh được tai nạn xe này, nhưng lúc chiếc xe đen kia lao tới, một cô bé tầm 5, 6 tuổi lại đi qua khiến Ninh Mẫn ngẩn người kinh hãi, cô lập tức chạy đến đẩy cô bé ra, để rồi chính mình lại bị đâm phải, bị một lực mạnh đâm phải khiến cô lăn mấy vòng về phía một chiếc xe khác đang đợi đèn đỏ, kính chắn gió vỡ tan, đầu va đập rất mạnh, máu bắt đầu chảy ra.
Lúc nằm song soài trên mặt đất, Ninh Mẫn nhìn thấy có hai kẻ bịp mặt từ trong chiếc xe màu đen kia đi ra, mỗi người họ xách một tay của cô rồi ném vào trong xe, sau đó chiếc xe lao nhanh như bay, rời khỏi chỗ đó.
***
5 giờ chiều, Hoắc Khải Hàng từ bệnh viện về phủ đệ Đệ Nhất, Quỳnh Thành, đầu tiên hắn đưa bà nội vào phòng, sau đó hỏi:
“Vãn Vãn ở đâu?”
Bảo mẫu bên ngoài lập tức trả lời:
“Tiểu thư đang trong phòng ngủ, hôm nay tiểu thư nổi cáu. Muốn đi ra ngoài nhưng lại bị người ngăn cản. Buổi chiểu liền buồn bực không nói một câu.”
Hoắc Khải Hàng yên lặng, đầu tháng 12, hắn đã từng nói với con gái, nó sẽ nhanh chóng được gặp mẹ, nó đã rất hào hứng, nhưng từng ngày trôi qua, hắn cuối cùng cũng không thể đưa cô trở về, cái hắn có được chỉ là những tin tức chẳng lành.
Lúc tin dữ truyền đến, hắn làm sao có thể nói cho đứa con gái đang mong ngóng mẹ từng ngày về chuyện đau lòng đó được?
Hắn cũng không có cách nào làm chuyện tàn nhẫn đó, cho nên chỉ có thể lừa gạt, mỗi ngày trôi qua, hết lần này đến lần khác hắn dỗ dành Vãn Vãn:
“Công việc của mẹ con rất bận nên không thể về đúng lúc. Chờ một chút, rất nhanh thôi con có thể nhận được một điều bất ngờ... Mẹ sẽ xuất hiện trước mặt con...”
Ngày 31 tháng 12 năm 2011, hắn nghe thấy giọng nói của cô, nhưng lại không thể xác định được cô còn sống hay đã chết. Sau đó, bão tuyết ập tới, băng tuyết khắp nơi, trận bão tuyết lớn nhất từ trước đến nay trong lịch sử Đông Ngải Quốc, tất cả mọi phương tiện giao thông đều phải ngừng lại. Không ít nơi rơi vào tình trạng bị cắt điện, cắt nước.
Thời tiết khắc nghiệt vây hãm khiến hắn không thể đi đâu được trong vòng 6 ngày.
6 ngày này, đối với Hoắc Khải Hàng mà nói, mỗi ngày giống như một năm, nhưng chuyện nắng mưa thời tiết đâu phải do hắn quyết định nên hắn chỉ có thể lo lắng suông thôi.
Sau đó, Hách Quân đã ngồi trực thăng đến Ba Thành, đến nơi không được bao lâu thì anh ta gọi điện cho hắn báo cáo:
“Kho hàng hoang kia đã bị dỡ bỏ, tất cả camera giám sát gần khu đó đã bị ai đó phá hỏng. Kẻ gây án rất thông thuộc địa hình, thủ đoạn ra tay rất chuyên nghiệp, loại này cực kì hiếm thấy, hơn nữa, bên kia kho hàng lại là khu đất trống, người dân xung quanh đều được di dời đi nơi khác. Cụ thể muốn biết bên đó xảy ra chuyện gì, sợ rằng phải cẩn thận kiểm tra phế thải bị vùi lấp, may mắn mới có thể giúp chúng ta tìm ra đầu mối. Theo lời của những công nhân tháo dỡ chỗ này, lúc bọn họ đến đây, chỗ này đã bị thiêu rụi, ngoại trừ hình như có dấu vết của việc có kẻ đã tẩm xăng ra thì không có bất cứ điều gì kì lạ. Bởi vì không phát hiện có người chết. Mà nhà thầu chỗ này cũng sợ phiền phức nên không có báo cảnh sát, mà lập tức cho phá bỏ. Đầu mối ở hiện trường đã bị phá hỏng hết.”
Nói cách khác, tung tích của Ninh Mẫn lần nữa là dấu chấm hỏi, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Hách Quân bên đó điều tra mấy ngày nhưng không hề có tiến triển gì. Còn hắn chỉ có thể hết ngày này qua ngày khác lừa dối Vãn Vãn.
Tuy rằng đứa trẻ này rất nghe lời, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa trẻ, nỗi nhớ mẹ ngày đêm khó tránh khỏi việc cáu kỉnh. Hiện tại, hắn về đến nhà, hắn thật sự không biết phải nói với nó thế nào?
Hoắc Khải Hàng do dự một chút, hắn đang nghĩ không biết có nên gặp Ninh Khuynh Vãn hay không thì trợ lý Dương Khai đi tới:
“Hoắc thiếu, có điện thoại video của ngài, ở phòng hội nghị.”
Hiện tại đã hết giờ làm, ai còn gọi vào lúc này?
Có thể khiến trở lý Dương Khai vội vàng báo cáo thì người gọi đến nhất định không phải kẻ tầm thường.
“Ai gọi?”
“Mạc Thần Chi, Trúc Quốc!”
Mi tâm Hoắc Khải Hàng lập tức nhíu chặt, hắn nhanh chóng đi lên phòng chính rồi đến phòng hội nghị.
Màn hình video đã được mở, khuôn mặt này khiến Hoắc Khải Hàng thấy căm ghét.
Người này vừa nhìn thấy Hoắc Khải Hàng đến liền vẫy tay chào hỏi một câu:
“Hi, Tiểu Hoắc, lâu rồi không gặp!”
Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười này của hắn ta có chút ám muội.
“Mạc Thần Chi, ngươi muốn gì?”
Sắc mặt Hoắc Khải Hàng không hề thay đổi hỏi.
“Ta muốn gì? Hỏi rất hay... Nhờ ngươi ban tặng mà ta đang ngồi ăn cơm tù với đầy đủ tiện nghi.”
Mạc Thần Chi nhún vai.
“Năng lực của Mạc đại thiếu thật sự ghê gớm, trong nhà tù cũng có thể gọi điện được!”
“Nặng lực của ta không chỉ dừng lại ở chút ít này...”
Hắn ta cười có chút đắc ý, nham hiểm.
Hoắc Khải Hàng ngồi ở đó quan sát, đợi Mạc Thần Chi nói rõ mục đích:
“Có gì thì nói nhanh!”
“A, làm gì mà lạnh lùng như vậy, ta mạo hiểm bao nhiêu để gọi điện cho ngươi, là ta muốn nói với ngươi, người trong lòng của ngươi đang nằm trong tay ta.”
Hắn ta sung sướng cười hỉ hả, trên tay vẫn vân vê hai viên bi sắt, lông mày mở ra, ánh mắt cười, ngữ khí kiên nhược như tảng đá:
“Lần này cô ta đừng mong chạy thoát. Ngươi nói xem, ta nên xử lí cô ta thế nào?
Dùng cô ta làm bia ngắm, rồi chặt cô ta làm nhiều mảnh, sau đó gửi cho ngươi để ngươi có thể chơi trò ghép hình, vậy không phải ngươi lại có thể có được cô ta sao?
À, ta nghe nói ngươi vẫn đang tìm cô ta, thế nào, mùi vị của sinh ly tử biệt có dễ chịu không?
Ha, làm gì mà lại bộ mặt không tin tưởng như vậy? Ngươi cho là ta đang nói dối sao? Có cần ta cho ngươi nhìn thấy hình ảnh không, để ngươi biết là ta không bịa chuyện...
Đến đây nào, hãy để cho Tiểu Hoắc của chúng ta nhìn thấy tình cảnh của người yêu hắn đang khốn khổ thế nào...”
Trên màn hình đột nhiên thay đổi, một hình ảnh rõ ràng rơi vào mắt Hoắc Khải Hàng:
Một người phụ nữ bị treo lơ lửng trên một sợi dây xích, tóc tai bù xù, những đường nét ấy khiến hắn vô cùng quen thuộc.
Hắn vội vàng kéo màn hình lại gần, cẩn thận đánh giá, và cuối cùng xác minh được một chuyện: Người đang bị treo đó không phải ai khác mà chính là người con gái hắn ngày đêm mong nhớ đến phát điên: Ninh Mẫn.
“Mạc Thần Chi, ngươi ra tay với cả một người phụ nữ, mẹ khiếp, ngươi không thấy mất mặt sao...”
Hoắc Khải Hàng giận tím mặt, siết tay thành hình nắm đấm hung hăng đập xuống bàn, da bị trầy ra, máu cũng bắt đầu chảy.
Trợ lý Dương Khai nhìn thấy cảnh tượng này lập tức chạy lại, đại thiếu nhà cậu ta bình thường luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng, hầu như không biết cười là gì, mi tâm lúc nào cũng bình tĩnh đến lạnh lẽo.
Nói thật, từ lúc Dương Khai đi theo Hoắc Khải Hàng, cậu ta chưa từng thấy hắn như vậy.
Vốn là cậu ta cũng không ngạc nhiên. Trong mắt mọi người trong nước, Hoắc Khải Hàng vẫn luôn giữ hình ảnh chững chạc, nghiêm túc đến băng lãnh như vậy.
Cho đến mấy tháng trước, lúc Hoắc thiếu từ Trung Quốc trở về và dẫn theo một cô bé tên Ninh Khuynh Vãn, cậu ta mới phát hiện ông chủ này cũng có lúc ôn nhu. Đối với Ninh Khuynh Vãn, hắn luôn nhẫn nại, một lòng cưng chiều cô bé.
Lúc đầu, cậu ta cũng không hiểu nguyên nhân tại sao. Sau này được Hách Quân nói rõ, cậu ta mới biết đó là con gái riêng của Hoắc thiếu.
3 năm trước, con gái trưởng của Minh gia, Minh Lam Bộc lộ ra tin xấu, liên hôn hai nhà Hoắc Minh bị phá vỡ, đó không phải là sự kiện ngẫu nhiên, tất cả là kiệt tác của Hoắc thiếu.
Hoắc thiếu làm như vậy không chỉ bởi vì hắn muốn đối phó với Minh gia, mà trong lòng hắn vẫn luôn thương nhớ một người, một tình yêu không thể nào quên được. Người con gái này chính là mẹ của Ninh Khuynh Vãn, cũng chính là cô gái vừa xuất hiện trên màn hình. Hoắc thiếu vì cô mà sắc mặt thay đổi như vậy.
Nếu không phải yêu quá sâu đậm thì làm sao hắn có thể hành động như vậy?
***
Tất cả những địa điểm trong truyện chỉ là hư cấu, mọi người khỏi search google làm gì cho mệt, dù gì cũng không có.