Anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như băng, vẫn như trước không hề đề ý cô.
Thẩm Kiều thu hồi ánh mắt, vô thức cô siết chặt cây bút trong tay.
Không biết cô có cảm nhận sai không…Dạ Mạc Thâm dường như đang tức giận với cô, nhưng tại sao? Có phải anh tức giận vì những đã xảy ra trong phòng trước đó, hay là vì Dạ Lẫm Hàn? Có một mớ hỗn (Cô vợ đánh tráảo} độn trong tâm trí cô, Thẩm Kiểu cố gắng không suy nghĩ đến nó, tập trung vào công việc.
Buổi trưa, cô một lần đi đưa tài liệu, hai lần đưa cà phê.
Nhưng Dạ Mạc Thâm đều phớt lờ cô.
Khi Thẩm kiểu đi ăn trưa, cô nghe thấy có người nói chuyện.
“Này, mấy người đã nghe chưa tin gì chưa? Có vẻ như Dạ thị hủy bỏ hợp tác cùng Lục thị.”
“Thật sao? Tại sao một sự hợp tác quan trọng như vậy lại đột ngột hủy bỏ?”
“Tôi nghe nói rằng buổi họp sáng nay cậu Dạ đã đưa ra quyết () định.”
Nghe xong, những chuyền động trong tay Thầm Kiều bỗng khựng lại, cuộc họp buổi sáng? Cuộc họp diễn ra vào buổi sáng khi nào? Tại sao cô không biết? “Quyết định của cậu Dạ? Ông Dạ có đồng ý không?”
“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cậu Dạ bình thường sẽ không làm những việc như vậy.
Tại sao lần này anh ấy lại hủy hợp tác với Lục thị? Thật không thể tin được.”
Thẩm Kiều gắp miếng rau đưa lên miệng, nhưng cô không muốn ăn.
Cô cảm thấy trong lòng có chút khó €Cõ vợ đánh tráo} chịu.
Nhớ lại buổi tối hôm đó, lúc Lục Tầm Thường làm phiền cô, Mạc Dạ Thâm liền nói.
“Ông lớn như Lục tổng đây, lại muốn cầu xin trợ lý của công ty chúng tôi sao?”
“Thật đáng tiếc, cho dù anh quỳ xuống đây, Dạ thị cũng sẽ không tiếp tục hợp tác cùng Lục thị đâu.”
Buổi tối hôm ấy, anh đã bảo cô chú ý đến Lục Tầm Thường, rõ ràng anh cũng đề ý đến dự án lần này, sao tự nhiên lại ngừng hợp tác.
Chẳng lẽ… bởi vì… Thẩm Kiều không dám tiếp tục nghĩ, nhưng cô lại không thể ăn vào, () cô bưng đĩa lên đứng dậy, sau đó di lên lầu.
Bên trong văn phòng im ắng, Thẩm Kiều gõ cửa.
“Vào di.”
Giọng nói của Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh lùng mà đơn điệu.
Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa và bước vào.
Dạ Mạc Thâm không ngầng đầu lên, đôi mắt tập trung vào tập tài liệu trên bàn.
Anh vẫn đang giải quyết công việc, tách cà phê trên bàn đã thấy đáy, rõ ràng anh còn chưa ăn trưa.
Thẩm Kiều nghĩ một lúc, định nhắc anh đến giờ ăn cơm, Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, thấy người bước vào {} là cô liền nhíu mày, rồi gõ ngón tay lên mặt bàn: “Tiếp tục lấy cà phê.”
“Được.”
Thẩm Kiều bước tới, cầm cốc cà phê lên, xoay người bước đi nhưng cô không nhịn được mà quay đầu lại: “Đã đến giờ ăn cơm, anh có nên đi ăn cơm trước đã, rồi hãy tiếp tục làm việc không?”
Đã đến giờ ăn còn không ăn, ở nơi này liều mạng làm việc, còn liên tục uống cà phê, đối với dạ dày thực sự không tốt.
Thẩm Kiều nói ở trong lòng.
Dạ Mạc Thâm dường như không nghe thấy những gì cô nói.
“Cậu Dạ, anh…”
“Tiếp tục lấy cà phê không nghe {} thấy sao? Khi nào đến lượt cô dạy tôi cách làm việc à?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều chỉ có thể siết chặt chiếc cốc trong tay, tức giận đi pha cho anh một tách cà phê nữa.
Sau khi đặt cà phê xuống, Thẩm Kiều không nhịn được mà nói: “Cậu Dạ, khi đói uống cà phê đối với dạ dày không tốt.”
Dạ Mạc Thâm dừng động tác trên tay lại, anh nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Thẩm Kiều.
Nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Thẩm Kiều trong lòng liền hốt hoảnh, cô ấp úng giải thích: “Tôi làm … trợ lý của anh.
Tôi có trách nhiệm nhắc nhở anh về vấn () đề này.”
“Giả vờ quan tâm tôi? Đây có phải là một trong những phương pháp của cô không?”
Dạ Mạc Thâm châm chọc khiêu khích cô, đến một câu trả lời bình thường cũng không có.
Điều này khiến Thẩm Kiều tức giận, cô cắn môi dưới suy nghĩ.
Cô nghĩ đến việc hợp tác cùng Lục thị, Thẩm Kiều cảm thấy rằng cô vẫn phải hỏi rõ ràng.
“Tôi nghe nói rằng sáng nay có cuộc họp?”
Dạ Mạc Thâm không trả lời.
() “Việc hợp tác với Lục thị…”
“Không phải cô cho rằng tôi ngừng hợp tác với Lục thị là vì cô chứ?”
Thẩm Kiều: “Tôi …”
“Đừng suy nghĩ nhiều.”
Dạ Mạc Thâm thâm sâu nói: “Lục Tầm Thường là người không có năng lực nhưng lại có dã tâm lớn.
Đây là một dự án dài hạn, Lục Tâm Thường không đủ tư cách.”
Hóa ra không phải vì cô.
Thẩm Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thực sự vì cô, cô sẽ cảm thấy rất áy náy.
“Cho nên, chuyện này có liên quan gì đến một trợ lý bé nhỏ như cô?”
Dạ Mạc Thâm cười khẩy, nhìn cô chế giễu: “Cô thực sự đánh giá bản thân mình quá cao rồi.”
Thẩm Kiều cắn môi dưới: “Tôi không có.”
“Không có? Cô vào đây không phải bởi vì chuyện này sao.”