Sau khi ra khỏi phòng, Bạch Lan đi đến phòng kế hoạch để lấy thêm thông tin về cô người mẫu Mộc Thanh kia.
Cô ta tên đầy đủ là Lý Mộc Thanh là con gái duy nhất của ông chủ tập đoàn Mộc Thị nhưng lại dấn thân vào chốn đầy tai bay vạ gió như giới giải trí. Cũng đủ danh giá, đủ xinh đẹp, đủ phù hợp với chủ tịch Lâm Thị.
Anh ta cũng được đấy chứ! Hôm qua vừa ngọt ngào với cô xong hôm nay liền xuất hiện một cô bạn gái. Rất khá!!
May mắn chưa chuyển đến ở cùng anh ta, nếu không cũng nếm đủ nhục nhã.
Bạch Lan lên một chiếc taxi đi thẳng về nhà mình, cô muốn giải toả, cô muốn quên hết đi chuyện hôm nay. Sau khi tắm rửa, Bạch Lan đã thay quần áo phù hợp với nơi mà cô muốn đến.
Ở Lâm Thị lại là một hoàn cảnh khác, sau khi nghe tiếp tân khẳng định lại, Lâm Đình càng tức giận, phần nhiều vẫn là lo lắng Bạch Lan cô ấy sẽ hiểu lầm rồi lại tự ý mà vứt bỏ anh lần nữa.
Anh vội vàng cúp điện thoại chạy ra ngoài tìm cô nhưng đã không thấy Bạch Lan đâu. Anh gọi điện cô tắt máy, càng làm Lâm Đình nóng lòng hơn. Anh liền chạy đến nhà cô, có lẽ cô chỉ ở nhà thôi nhưng bấm chuông rất lâu cũng không có ai mở cửa. Thật không may mắn khi anh đến, cô cũng vừa lên taxi rời đi.
Lúc Bạch Lan đến tập đoàn cũng đã là đầu giờ chiều. Anh tìm đến tận tối vẫn không thấy cô đâu dường như muốn lật tung cả thành phố này lên vẫn không thấy.
Đột nhiên có một cuộc gọi đến, là của thư ký Đồng.
Lâm tổng, Bạch Lan cô ấy vừa gọi cho tôi, cô ấy nói cô ấy ở Night Bar. Cô ấy gọi tôi đến cùng nhưng tôi không đến được. Thư ký nhanh chóng lên tiếng khi Lâm Đình nghe máy, cô biết anh đã nóng lòng lắm rồi.
Được, rất cảm ơn cô. Nói rồi Lâm Đình vội vàng cúp máy phóng nhanh đến Night Bar mà thư ký Đồng nói.
Night Bar là nơi hỗn loạn nhất thành phố này, là nơi bất đắc dĩ nhất anh mới đến. Bạch Lan em cũng đủ gan dạ không biết nơi đó nguy hiểm đến thế nào hay sao? Lâm Đình nhẹ gầm lên.
Chiếc xe BMW màu đen nhánh của anh phóng trên đường như muốn bay lên.
Anh đi vào nơi đó với bộ quần áo chỉnh tề cũng đủ khiến bao nhiêu cô gái mê đắm với khuôn mặt mị hoặc của mình.
Lâm Đình đi đến quầy bar ngồi xuống gọi một ly rượu, liền nhìn thấy cô gái mà mình muốn tìm đang đắm chìm trên sàn nhảy cùng một đám trai đang vây quanh cô.
Cô mặc một chiếc áo ngắn màu trắng cùng với một chiếc quần shorts đen còn có thắt lưng, chân mang một đôi giày cao gót khoảng 10cm. Ánh mắt anh càng trầm xuống khi thấy cô mặc những thứ đó bên cạnh còn có nhiều đàn ông như thế.
Lâm Đình chậm rãi bỏ đá vào ly rượu rồi đưa lên môi nhấp một ngụm. Lúc chiều là hối lỗi, hiện tại là tức giận. Anh đúng là điên lên rồi.
Không nói không rằng, anh đặt tiền dưới ly rượu rồi đi một mạch lên sàn nhảy chen vào đám người đang vây quanh Bạch Lan, mạnh mẽ mà bế cô lên đi ra khỏi đám người đó.
Bạch Lan đang lâng lâng còn chưa xác định được người vừa nhấc mình lên là ai. Nhưng cũng đành phải ôm lấy cổ người kia để giữ thăng bằng.
Ra khỏi sàn nhảy có một chút, Bạch Lan cất giọng ngà ngà say nói:
À thì ra là Lâm tổng sao? Vinh hạnh thật đấy!
Ai cho em đến nơi này? Lâm Đình gầm nhẹ lên chỉ cô nghe thấy.
Tại sao em không thể đến? Bạch Lan say nhưng vẫn móc méo hỏi lại.
Anh bị điên rồi mới để em tự do, tự tại đến mức này. Mặc như không mặc như thế này còn đi đến đây quay cuồng cùng đám đàn ông kia? Lâm Đình anh thật sự bị chọc giận rồi.
Á, anh bế em đi đâu thế, em còn chưa thanh toán tiền cho người ta. Giọng điệu say của Bạch Lan khi cất lên càng ngày càng quyến rũ người khác.
Không cần lo, anh đã thanh toán rồi. Bây giờ anh đưa em về.
Vừa đúng lúc ra đến xe, anh đặt cô vào ghế phó lái, giúp cô thắt dây an toàn rồi nhanh chóng lên xe đưa cô về.
Vừa khởi động xe, liền nghe cô lên tiếng.
Em mặc thế này rất tốt, rất thoải mái. Còn có em còn muốn uống rượu, em muốn uống rượu. Giọng điệu say mèm của cô còn có nhõng nhẽo thật sự là chí mạng với anh.
Em.... Câm miệng! Anh cấm em nói một lần nữa. Lâm Đình anh thật sự sắp không chịu nổi rồi.
Ưm...ư...ư... Bạch Lan thật sự ủy khuất mà lên tiếng, nhưng lại không thành tiếng.