Thư ký dẫn cô đến tầng 30. Cô hơi ngạc nhiên do lúc nãy ở dưới đại sảnh có nhìn qua sơ đồ tầng 30 là dành riêng cho tổng tài.
Đang suy nghĩ thì cô đã đi đến trước cửa phòng tổng tài.
Đây là...? Cô ngập ngừng, lời nói đến họng bị nghẹn lại.
Đây là ý của Lâm tổng, cô sẽ làm việc bên trong phòng này để tiện tìm hiểu công việc.
Tìm hiểu công việc không phải là nên ở phòng giám sát sao?
Đúng là thế nhưng Lâm tổng đã dặn dò tôi cũng không làm trái được. Thư ký cười tỏ vẻ ái ngại.
Sau khi bàn giao công việc cho Bạch Lan thư ký cũng về phòng để làm việc.
Bạch Lan không ngồi vào bàn làm việc ngay mà đi xung quanh phòng xem một lát.
Phòng làm việc anh rất rộng có cả phòng bếp, phòng ngủ và cả phòng tắm còn có một phòng quần áo. Có khả năng còn tiện nghi hơn cả nhà cô. Đứng ở đây nhìn xuống có thể thu cả thành phố vào tầm mắt.
Cô quay người bỗng giật nảy mình là Lâm Đình đứng ở đằng sau.
Lâm tổng, anh sao lại....?
Tôi thế nào?
À không sao, xin lỗi đã tự tiện đi lại trong phòng của anh.
Đây cũng là phòng làm việc tạm thời của cô không cần xin phép.
Nói rồi anh ngồi vào ghế rồi nói tiếp:
Nơi làm việc này có làm cô Bạch đây hài lòng hay không?
Ồ rất tốt.
À tối nay làm phiền cô đi dự tiệc với tôi, buổi tối hôm nay rất có ý nghĩa với việc hợp tác của chúng ta.
Nhớ lại lời dặn của giám đốc Trần cô vui vẻ đồng ý.
Hôm nay không cần làm việc gấp cô cứ về khách sạn chuẩn bị đi tối tôi sẽ đến đón cô.
Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi có thể tự đến.
Được thôi.
Sau khi cô đi rồi anh lắc đầu cười khổ em khi nào cũng khiến tôi phải nhượng bộ như thế.
===
Cốc.. Cốc.
Cô Bạch có trong phòng không ạ? Giọng nói của nhân viên chuyển phát vang lên.
À anh tìm tôi có chuyện gì?
Đây đồ gửi đến cho cô. Phiền cô kí tên.
Đây là gì? Bạch Lan có phần kinh ngạc.
Chúng ta chỉ có nhiệm vụ giao hàng xin cô thông cảm.
À được làm phiền anh rồi.
Sau khi cô ký tên thì nhân viên giao hàng rời đi, cô cũng quay vào phòng mở hộp quà.
Là một chiếc váy dự tiệc màu trắng và một đôi giày màu đỏ. Bên trên có một tờ giấy nhắn: Làm phiền cô Bạch mặc trang phục này đến dự tiệc. Bên dưới có ghi địa chỉ nơi dự tiệc. Ở cuối có hai chữ mà cô không bao giờ quên được Lâm Đình .
Tim cô bỗng trật một nhịp. Là anh lựa chọn thật sự muốn cô mặc nó hay chỉ vì sự quan trọng của buổi tiệc? Cô lắc đầu cười khổ dù là thế nào cô cũng phải mặc nó.
Nhận thấy cũng sắp đến giờ cô mau chóng thay đổi trang phục rồi đi taxi đến nơi dự tiệc.
Trên đường đi cô nhận được tin nhắn từ anh: Nếu đến cô chờ tôi ở cửa chúng ta cùng vào tôi đang giữ vé mời. Cô nhắn lại: Được.
Đến nơi có người nhân viên ra mở cửa xe giúp cô.
Sau khi cô bước xuống không biết bao nhiêu con mắt đã nhìn chằm chằm vào cô.