Chương 214: Ngoài tôi ra những người khác đều không được
Sau khi Hạ An Nhiên tức giận một hồi, cảm xúc của cô mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Không thể không nhìn Lăng Mặc một lần nữa.
Hạ An Nhiên bởi vì mê tình hương, bắt đầu nghi ngờ về những người thành thạo đứng sau.
Nhưng khi Bùi Kì liên lạc với cô ấy và nói rằng Cố Ngôn Duy gặp chuyện nghiêm trọng thì điều đó hoàn toàn chắc chắn.
Vào lúc Bùi Kì cúp máy, Hạ An Nhiên cố tình bắt đầu tranh cãi với Lăng Mặc, và sau đó chạy ra khỏi Lăng gia.
Người đứng sau bắt đầu xuống tay với Bùi Kì lần này, và hiển nhiễn đối tượng muốn tấn công chính là cô.
Hạ An Nhiên lấy cô làm mồi nhử.
Bên kia chắc chắn là người của Lăng gia, cô ấy cãi nhau với Lăng Mặc và chạy ra khỏi Lăng gia thì bên kia phải biết.
Sau đó Hạ An Nhiên đã sẵn sàng để làm mồi cho Đỗ Hiểu Vũ.
Nhưng làm thế nào để hạ được con mồi thì rõ ràng là hơi khó.
Lúc này, Lăng Mặc đã đến bệnh viện, hai người lại cãi nhau về chuyện Cổ Ngôn Duy.
Và chuyện ồn ào vào phòng tắm.
Hạ An Nhiên đang đối mặt với sự tức giận của Lăng Mặc, cảm thấy chán nản không thể giải thích được, và sẵn sàng thủ nhận với anh rằng cô thực sự đang diễn kịch.
Không ngờ, trước khi cô kịp thời nói ra, Lăng Mặc đã gợi ý bên tai cô rằng hãy cố tình nói cho bọn hắn biết một bí mật cực kỳ quan trọng của anh. Hạ An Nhiên đã biết rằng vào lúc đó, Lăng Mặc đã biết kế hoạch của cô. Anh ấy đang hợp tác với cô ấy để diễn kịch.
Ngoài ra, anh còn bày cho cô một chiêu để dụ Đổ Hiểu Vũ lộ diện.
Vì vậy, sau đó cô cố tình nói với Bùi Kì rằng cô biết bí mật của Lăng Mặc....
Ngay lúc Hạ An Nhiên đang chăm chú nhìn, hai mắt mờ mịt, Lăng Mặc đột nhiên quay mặt lại, “Cô có muốn giải thích cho tôi chuyện giữa cô và người yêu nhỏ không?”
Hạ An Nhiên sững sờ, “ Người yêu nhỏ? "
Lăng Mặc: “ Nghĩ gì vậy?”
Hạ An Nhiên hoàn hồn, mới nhận ra rằng Lăng Mặc đang nói về Cố Ngôn Duy "Anh ấy đã cứu tồi nửa năm trước. Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, sau đó dần trở nên thân thiết hơn Tuy nhiên, sau chuyện lần này, tôi đã nói rõ với anh ấy rồi."
Vừa nói, Hạ An Nhiên vừa lặng lẽ hướng về phía Lăng Mặc.
Vì lý do nào đó, cô không muốn Lăng Mặc hiểu lầm.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Cố Ngôn Duy, Hạ An
Nhiên vẫn cảm thấy có lỗi trong lòng, củi đầu im lặng.
Nhìn thấy sắc mặt của tiểu mèo hoang thay đổi, Lăng Mặc lạnh lùng nói: “Tôi sẽ để cho Bác Tân cho xem qua cho anh ấy”
Hạ An Nhiên nghi ngờ, “ Bác Tân xem có ích gì không?” Lăng Mặc đánh giá, “Còn hữu dụng hơn bác sĩ bình thường.”
Hạ An Nhiên lẩm bẩm, bất mãn bất mãn nói: “Ngay cả anh cũng không thể lạc quan, cũng không phải là bác sĩ giỏi.”
Vốn dĩ là vì tiểu mèo hoang quan tâm đến Cố Ngôn Duy, Lăng Mặc cảm động, tầm trạng của anh lập tức dịu đi một chút.
Con mèo hoang bé nhỏ trong lòng vẫn hướng về anh.
Nhưng trong một giây tiếp theo, anh lại nghe tiểu mèo hoang nói thêm một câu đắc tội, “ Cổ Ngôn Duy lần này cũng bị chúng ta liên lụy.”
Lăng Mặc: “...”
Khi người phụ nữ này có thể nghĩ đến anh ta, thì đừng nghĩ đến những người đẫn ông khác được không?
Ánh mắt Lăng Mặc sâu thẳm, bất mãn nói: “Sau này nếu cô không dính líu đến người đàn ông nào khác, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Hạ An Nhiên ánh mắt rơi vào trên người anh, cô buột miệng hỏi, “Còn anh thì sao?”
Lăng Mặc chế nhạo, “Có ai có thể có khả năng động vào tôi không?”
Hạ An Nhiên cười khúc khích khi thấy Lăng Mặc để lộ ra bộ dạng độc đoán của mình “Vậy, tôi chỉ có thể liên quan đến anh thôi?
Hạ An Nhiên nói xong đột nhiên nhận ra câu này có chút phù phiếm, lập tức muốn giải thích.
Nhưng Lăng Mặc đã cúi xuống trước mặt cô, dùng đôi mắt rực lửa nhìn chăm chăm cô, không để cô nổi chen vào từng chữ một nói: "Ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể