Bà là người ủng hộ quy tắc Lăng gia, làm sao lại có thể dễ dàng phá vỡ quy tắc Lăng gia vậy?
Lăng Mặc vẫy tay, hơi nâng cao giọng nói, “ Người đầu, trước tiến đưa bà ta ra ngoài phạt trượng* (*đánh bằng gậy).
Một giây sau......
Cũng không biết từ đâu xuất hiện ra hai người vệ sĩ mặc đồ đen sau khi từ ngoài cửa đi vào, không khách khi chuẩn bị lôi Má Liễu ra ngoài. . Ủng hộ chính chủ vào ngay || TR UМtrцyen. ог G ||
Lăng lão phu nhân nhìn thấy, liền dùng cây gậy ba toong gõ mạnh xuống đất, “ Mặc Nhi, bà ấy đi theo ta hơn mười mấy năm rồi, cũng nhìn con trưởng thành, con nhất định phải lạnh lùng vô tình như vậy sao?”
Má Liễu “ bịch” một tiếng quỳ xuống, “Đại thiếu gia, xin cậu tha cho tôi một lần!” Lăng Mặc đối diện với Má Liễu đang nghẹn ngào cầu xin, trên mặt vẫn lạnh lùng vô tình như cũ. “Má Liễu cũng đã ở bên cạnh lão phu nhân hơn mười mấy năm rồi, đuổi khỏi Lăng gia thì cũng có chút nặng... vậy thì, phạt trượng thôi vậy, sau đó tiếp tục ở lại nhà chính, dùng phần đời còn lại của mình hầu hạ lão phu nhân cho tốt.”
Sắc mặt Lăng lão phu nhân trầm mặc khó coi.
Đến cuối cùng, vẫn là phạt trượng.
Nhưng Lăng lão phu nhân nhìn ra được, giữ má Liễu lại đã chính là sự nhượng bộ lớn nhất của Lăng Mặc rôi.
Lăng lão phu nhân không nói nhiều nữa, quay người rời đi.
Má Liễu nhìn Lăng lão phu nhân rời đi, lòng lạnh như tro tàn, cũng không tranh luận thêm nữa, bị hai người mặc đồ vệ sĩ đen lỗi đi...
Không lâu sau, căn phòng vốn còn đang náo nhiệt, bỗng vắng vẻ chỉ còn lại Hạ An Nhiên với Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên vốn dĩ còn đang vô cùng buồn ngủ, nhưng vào lúc này đâu còn chút ý định đi ngủ nào nữa?
Có điều
Ánh mắt Hạ An Nhiên rơi trên người Lăng Mặc, hừ một tiếng, “ Là anh cố ý!”
Lăng Mặc nhìn Hạ An Nhiên mặc một thân áo ngủ ấu trĩ, khuôn mặt ghét bỏ, “ Có thể đổi bộ đồ ngủ khác không?”
Hạ An Nhiên nhảy đến trước mặt Lặng Mặc, “ Anh đừng chuyển chủ đề, nói đi, sự việc tối nay có phải là do anh sắp đặt không?”
Ánh mắt Lăng Mặc sâu xa nhìn con mèo hoang nhỏ,
Cô nói xem?” Hạ An Nhiên nhìn bộ mặt phúc hắc như vậy của tên điển này liền biết mình đoán đúng rồi.
Sau đó đem những chuyện xảy ra gần đây hồi tưởng lại trong đầu một lần, đột nhiên nghĩ thống ra một chuyện quan trọng trong đó.
Trước đây tôi có hoang mang, tuy rằng vết thương sau lưng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không cần thiết hạ lệnh cấm túc, hơn nữa còn là lệnh cấm túc không cho phép đi ra khỏi phòng. * Anh không cho phép tôi đi ra khỏi phòng, là bởi vì không muốn ai khác ngoài Tôn quản gia nhìn thấy mặt tôi.”
Yến hội hôm nay, anh lại cốý dẫn tôi đi theo. “ Anh biết rõ, dáng vẻ của tôi bây giờ xuất hiện ở yến hội chắc chắn sẽ có người chú ý đến “ Hơn nữa, mọi người, cũng sẽ không nghĩ rằng, tôi chính là đứa con gái xấu xí xung hỉ đỏ, chỉ nghĩ rằng tôi là người mới ở bên cạnh anh * Sau khi yến hội kết thúc, anh cố ý để người khác phát hiện, tôi được đưa đến Lăng trạch, ở trong biệt thự này... ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất
Nói đến đây, ánh mắt Hạ An Nhiên lóe sáng.
Người đứng phía sau vẫn luôn rắc tâm muốn hại anh, anh lại để lộ kẽ hở to như vậy cho hắn ta, hắn ta nhất định sẽ nghĩ cách tính kế anh, anh không phải là muốn gài bẫy má Liễu, anh là muốn dẫn dụ kẻ đứng phía sau ra tay!"
Sau khi phân tích xong sự sắp xếp của Lăng Mặc, khuôn mặt Hạ An Nhiên kích động. “ Tôi phân tích có đúng không!"
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ muốn được khen ngợi của con mèo hoang nhỏ, chìa tay ra sở đầu cô, lạnh nhạt nói: “ Não còn có chút dùng được.
Hạ An Nhiên ngẩng đầu kiêu ngạo, dương dương tự đặc, khoe khoảng nói, " Tôi chính là sinh viên hàng đầu của Đại học Trung Quốc, anh nghĩ nào tôi là đồ chỉ để trang trí thôi sao?"
Lăng Mặc: " Lẽ nào không phải?"
Vẻ mặt Hạ An nhiên bỗng nhiên trầm xuống.
Người khác một câu có thể giết chết câu chuyện. Tên điên này thì trâu bò rồi.