Trong đầu vẫn là tin tức nặng nề mà mẹ vừa mang đên.
Cô thực sự không thể ngờ được rằng, một người đàn ông quyết đoán và mạnh mẽ như thế, chỉ dựa vào sức lực của bản thân đã đưa Tập đoàn Lăng thị đi đến đỉnh cao...
Sao lại chỉ còn thời gian 2 tháng nữa cơ chứ?
Theo lẽ thường, đối với một người sắp chết, thì cô thật sự không cần phải để tâm nhiều như vậy.
Cô vẫn sẽ có một tương lại rộng mở.
Nhưng trong lòng Giang Nhụy Nghiên lại cực kỳ không cam tầm.
Ánh mắt Giang Nhụy Nghiên thậm sâu, Người mà tôi nhìn trúng, cho dù sắp chết, tôi cũng phải có được!”
Sau đó.....
Lại nghĩ đến Hạ An Nhiên.
Trên khuôn mặt nữ tính dịu dàng mang theo tia độc ác, Một đứa con gái tầm thường, dựa vào đâu mà muốn tranh với tôi.”
Thông qua một số chuyện xảy ra hôm nay, Giang Nhụy Nghiên có thể đoán ra được, Hạ An Nhiên chắc không phải là người có xuất thân hiển hách gì đó.
Nếu không thì lúc cô ta tranh chấp với Mỗ Thiên Thiên đã lỗ ra rồi.
Chắc là không phải.
Điều này nói rõ, sau lưng cô ta chỉ có một mình Lăng Mặc, cũng chỉ là bình hoa mà thôi.
Cô ta sẽ thua một bình hoa sao?
Giang Nhụy Nghiên nắm chặt tay lại.
Lăng Mặc cô ta nhất định sẽ có được.
Còn bình hoa kia, cô sẽ làm cho nó vỡ nát đi!
Hạ An Nhiên quay trở lại phòng. 10 giờ rồi, vẫn chưa thấy Lăng Mặc từ thư phòng trở vê.
Trong lòng như có một con dao, làm cô căn bản không thể ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường.
Mở điện thoại lên, ánh mắt rơi trên tin nhắn cuối cùng mà Bùi Kỳ gửi đến.
Mặt đỏ đến tận mang tai, thì thầm, “ Chọc ghẹo sao rồi?”
Nhưng trong mắt của Lăng Mặc hiện nay, cô chính là đứa con gái xấu xí thì chọc ghẹo thế nào? Hạ An Nhiên đột nhiên nhớ đến thuốc cao đen, trong mắt phát sáng, " sao mình lại quên vụ này được chứ
Lăng Mặc nhìn thấy khuôn mặt sưng phù này của cô, nói không chừng sẽ thương hoa tiếc ngọc, không tức giận nữa.
Lập tức chạy vào nhà vệ sinh, tìm lọ thuốc cao đến của cô..........................
Lăng Mặc từ thư phòng quay lại, liền nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh. Đi qua thì thấy con mèo hoang nhỏ đang lật tung cái tủ, không biết là đang tìm cái gì.
Lăng Mặc nhìn bóng lưng nhỏ bé của con mèo hoang nhỏ đang bận rộn, nghĩ đến hôm nay bởi vì cô không nghe anh đọc diễn văn mà tức giận...
Đột nhiên, thầm cười nhạo chính mình, anh từ lúc nào đã trở lên ấu trĩ như vậy?
Đem con mèo hoang nhỏ này giữ cạnh bên người đã rất tốt rồi.
Sau khi Lăng Mặc nghĩ thông suốt, gọi con mèo nhỏ một tiếng, hỏi, “ tìm gì thế?"
Hạ An Nhiên giật mình một cái, quay đầu lại thì thấy Lắng Mặc đang dựa vào cửa nhà vệ sinh, sau khi chớp mắt vài cải, đáp, “ tôi đang tìm thuốc mỡ bôi phù mặt...”
Lăng Mặc nhăn mặt, “ tìm thuốc mỡ làm gì?”
Hạ An Nhiên, không muốn tiếp tục vòng vo nữa, mở miệng trực tiếp ai oán, “ Tôi không biết đã chọc giận anh chỗ nào, nên muốn để khuôn mặt sưng phù lại lần nữa, để anh nhìn cho vui mắt thì sẽ bớt giận.”
Lăng Mặc có chút bất ngờ.
Không nghĩ tới, con mèo hoang nhỏ cũng biết dỗ anh bớt giận.
Xoa trán, vẫn có chút để ý hỏi, “ Lúc tôi đọc diễn văn thì cô làm gì?”
Hạ An Nhiên buột miệng nói, “ Tìm tiểu tình nhân của anhl
Sau khi nói xong, ý thức được không đúng, ngại ngùng bụp miệng, nhỏ giọng giải thích, “ Cải đổ... anh nghe nhầm rồi, tôi là... đi tìm Bùi Kỳ.
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ luống cuống của con mèo nhỏ, vốn dĩ tâm trạng không vui, trong khoảnh khắc này liền biến mất.
Hóa ra, con mèo hoang nhỏ này còn làm một “ việc quan trọng" khác trong lúc anh đọc diễn văn.
Ảnh mắt Lăng Mặc sẫm lại, bước vào nhà vệ sinh, từng bước lại gần cô. Hạ An Nhiên có chút hoảng loạn, cô nhìn chằm chằm tiểu tình nhân của anh ta, anh ta nhất định cực kỳ không thoải mái đi?
Bây giờ là muốn giết cô sao?
Càng nghĩ càng bất an, vô thức lùi lại phía sau, những phía sau là bồn rửa tay, căn bản là không còn đường lui...