Sau đó hiếu kỳ nói một câu, “ Viện nghiên cứu của chúng ta tham gia cuộc thi, sao lại có liên hệ với trường đại học LỖ Hải?"
Cổ Kì nặng nề than vãn, “ Người của phòng nghiên cứu chúng ta, bọn họ bận đến chết đi sống lại, làm gì có thời gian mà tham gia cuộc thi. Em cũng biết thấy Thu là hiệu trưởng vinh dự của trường đại học Lộ Hải, liền hợp tác với bên trường đại học Lô Hải, đế bọn họ phối hợp với chúng ta làm công việc xử lý hậu kỳ của một số hạng mục.”
Hạ An Nhiên hiểu rồi.
Lần tham gia cuộc thi này, chủ đạo là Viện nghiên cứu bọn họ, còn bên trường đại học Lô Hải cũng sẽ cử người tham dự.
Nói trắng ra thì chính là bảo mẫu.
Hạ An Nhiên không tiếp tục nghe Cổ Kì nói nhiều nữa, liền cúp điện thoại.
Cuộc thi cú để sang một bên, dù sao cô cũng không tham gia.
Chỉ là….............
Dựa theo ý của Cố Kì thì gần đây Viện nghiên cứu không có dự án đó, nhưng tại sao lại có người truyền tin ra bên ngoài là sẽ hợp tác với Viện nghiên cứu bọn họ làm dự án đó?
Nó rõ ràng là có chút vấn đề trong đó.
Sau khi Hạ An Nhiên suy nghĩ chốt lát, liền nhắn tin cho Bùi Kỳ. (Hạ An Nhiên: Viện nghiên cứu gần đây không có làm dự án mà cậu nói. [Bùi Kỳ:.….....không phải chứ? Có đáng tin cậy không đó?] (Hạ An Nhiên: smile.jpg] [Bùi Kỳ:cho nên, chị ấy đang nói dối?] [Hạ An Nhiên; cậu tự mình điều tra lại xem, chuyện này mình cảm thấy không đơn giản như vậy.
Bùi Kỳ; được, mình tìm người đi, điều tra, nếu như chị ấy nói dối, nhìn xem bà đẩy lật tẩy bộ mặt giả dối của chị ta như thế nào, vãi, tự nhiên dám hù dọa mình.]
Hạ An Nhiên không tiếp tục nói chuyện với Bùi Kỷ nữa.
Sự tình đằng sau, đợi cô ấy điều tra vậy.
Hạ An Nhiên ôm máy tính, tiếp tục đọc tài liệu, lúc này một cuộc điện thoại gọi đến.
Nhìn thấy là một số máy lạ, Hạ An Nhiên tiện tay bắt máy.
Vừa nhấc máy đã nghe được một trận trách mắng không khách khí của một bà lão, “Đứa con bất hiểu này, sau khi Bố mày xảy ra chuyện, đến quan tâm mày cũng không thèm quan tâm.”
Hạ An Nhiên nghe lời bà lão nói, cảm thấy không hiểu chuyện gì, “ bà ơi, bà gọi nhầm máy phải không?"
Bà lão hằng giọng nói,” Thế nào? Gả vào nhà họ Lăng rồi, liền không để Hạ gia vào trong mắt nữa sao, hù, đồ nhà quê quả nhiên đều là những kẻ vong ân bội nghĩa vô tâm vô phê."
Hạ An Nhiên sờ trán, cuối cùng cũng nhớ ra chủ nhân của số điện thoại này.
Chính là bà nội của cô, Hạ lão phu nhân.
Hạ lão phu nhân không sống trong Hạ gia, Hạ Đức Hải mua cho bà ấy một biệt thựở ngoại ô thành phố Lô Hải, sắp xếp người phục vụ bà ấy.
Sau khi Hạ An Nhiên được Hạ Đức Hải nhận về, vốn dĩ cho rằng sẽ được gặp vị trưởng bối này.
Nhưng mà, Lão phu nhân không muốn gặp cô, cũng không chấp nhận cô là người của Hạ gia.
Ngược lại không nghĩ tới, bây giờ gọi điện thoại tới, hơn nữa vừa mở miệng nói đã cay nghiệt như vậy.
Hạ An Nhiên tỏ vẻ vô tội, “ Bố xảy ra chuyện sao?
Cháu không biết, không có ai nói với cháu!”
Mày là đứa con nghiệt tử, bố mày cũng đã xảy ra chuyển được một tuần rồi, mày là đứa con ngoài dã thủ không tìm không phổi, lại có thể mắt điếc tai ngơ, không chút quan tâm. Ngày mai mày quay về nhà một chuyển, tạo với tính số rõ ràng với mày!”
Sau khi tức giận mắng chửi Hạ An Nhiên song, lại bổ sung thêm một câu.
Ngoài ra, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, đưa Lăng đại thiếu gia cùng về một chuyến! Nếu như ngày mại không thấy hai đứa quay về, tạo liền đích thân đến Lăng gia, nói cho họ biết, mày đã mạo danh như thế nào để được đi xung hỉ, độc chiếm vị trí của Mộng Nhi.”
Vứt xuống những lời này, lười đến mức không muốn nói thêm một cầu nào với Hạ An Nhiên, không khách khí tắtđiện thoại.
Hạ An Nhiên nghe tiếng,“ tút tút tút” của đầu bên kia điện thoại, thở dài một tiếng.
Lúc đầu Hạ Đức Hải và cô vẫn là hư tình giả ý, giả làm người cha nhân hậu, nhưng lão phu nhân lại không hề giấu giếm sự cay nghiệt.
Hơn nữa, ý tứ của lão phu nhân cô cũng đã hiểu.
Trong mắt Hạ gia tên điên kia chính là một miếng bánh thơm ngon, vẫn luôn bị nhắm vào.
Chỉ có điều.…...........
Gọi cô quay về thì cô phải quay về sao?
Cho rằng cô bị điên sao?
Hạ An Nhiên không thèm để ý đến đám người Hạ gia nữa, không cần thiết, cũng không có tinh lực.