Bà lão lên tiếng trả lời cô:"Bọn trẻ đã ăn rồi chỉ là đã hết sữa bà định đi mua đây. Thôi để bà đi mua."
Dạ Thành Đông vội lên tiếng:" Để cháu đi mua cho bà cứ ở đây đi."
Nói xong, anh liền đi ngay đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua sữa, cô ngồi xuống chơi cùng bọn trẻ được một lúc thì một người phụ nữ trung niên bà cũng là người trong biệt thự quay trở về nói:
"Thật tội nghiệp thanh niên kia vừa mới từ cửa hàng tiện lợi bước ra thì đã bị xe tông rồi, máu me khắp người."
Hạ Tử Quyên vừa nghe bà nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài đó xem, nước mắt cô rơi xuống không ngừng, đứng ở chỗ tai nạn mà khóc cô đứng im ở đó không dám bước lại nhìn.
"Tử Quyên! Sao em lại đứng đây?" Dạ Thành Đông đứng phía sau cô vỗ nhẹ lên vai cô hỏi.
Hạ Tử Quyên nghe giọng nói của anh liền quay người lại nhìn thấy anh cô khóc nức nở ôm lấy anh, Dạ Thành Đông ngạc nhiên, tròn mắt ôm cô hỏi:
"Tử Quyên! Em sao vậy? Sao em lại khóc?"
Vừa nức nở cô vừa nói:"Thì tại em tưởng anh là người bị tai nạn nằm ở đó lúc em nghe nói em đã rất hoảng sợ."
Dạ Thành Đông vỗ vỗ lưng cô, trấn an:"Anh không sao thì em lo lắng cho anh như thế anh rất hạnh phúc. Tử Quyên! Em hãy tha thứ cho anh nha, cho anh một cơ hội để anh có thể ở bên cạnh em chăm sóc cho em."
Hạ Tử Quyên không trả lời chỉ gật gật đầu thay lời đồng ý, anh vui mừng càng ôm cô chặt hơn nữa, bây giờ anh rất vui không có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc này của anh anh thật sự rất vui rất hạnh phúc.