Lạc Tuyết Nhàn cùng Daisy nhịn cười, chỉ có thể mỉm mỉm cười, đến trung tâm mua sắm Lạc Tuyết Nhàn cùng Hạ Tử Quyên vui vẻ chọn đồ, còn anh thì có nhiệm vụ thanh toán, xách đồ nhưng anh không những không khó chịu mà anh rất vui là đằng khác.
Lạc Tuyết Nhàn nhìn cô mỉm cười cố ý hỏi:"Eirlys! Bác có nghe Thành Đông nói nó có tặng cháu một bó hoa và gấu cho cháu."
Hạ Tử Quyên khẽ nhếch môi mỉm cười đáp:"Dạ đúng! Anh ấy có tặng cháu một bó hoa rất đẹp..."

Nghe cô khen hoa đẹp miệng anh không cười đến không thể rộng hơn nữa, cười ngây ngốc, Lạc Tuyết Nhàn cũng mỉm cười hài lòng nhưng cô chưa nói hết cô bèn nói tiếp:
" Anh ấy còn tặng cho cháu một con sư tử bằng bông rất to rất giống sư tử thật."
"Tại sao mẹ lại đánh con? Con lại làm gì sai nữa sao?"
"Con còn hỏi nữa hả? Ai đời đi theo đuổi người ta lại tặng gấu bông hình con sư tử đâu chứ? Con sư tử dễ thương, nhỏ nhắn lại không chọn lại chọn ngay con sư tử y như thật. Lần này con muốn lấy vợ lại khó khăn hơn nữa rồi."
"Hả? Khó khăn hơn sao?" Dạ Thành Đông há hốc miệng, kinh ngạc, mặt mày khó coi.
Lạc Tuyết Nhàn tức giận lườm anh rồi bỏ đi anh đứng ở đó ngơ ngác một hồi lâu rồi mới nhanh chóng chạy theo hai người, vừa đi theo anh vừa suy nghĩ:
"Bộ mình tặng con sư tử đó là sai sao? Chẳng lẽ cô chê đó là đồ giả? Cô ấy thích đồ thật sao? Nếu thích thì tại sao cô ấy không nói để mình tặng cho cô ấy nguyên con sư tử thật cho cô ấy làm thú cưng? Con gái thật khó hiểu."