Trời đã tối, Dạ Thành Đông cùng Hạo Phú ngồi trong xe đậu ở trước cổng Hạo Phú nhấn chuông mãi mà vẫn không ai ra mở nên hai người đành đóng đinh ở đây.
Daisy bước lên phòng báo với Hạ Tử Quyên:"Công chúa! Anh ta vẫn còn đợi ở trước cổng không chịu rời đi. Hạ Tử Quyên bỗng nở nụ cười quỷ dị, gian tà:
"Cô hãy đi ra ngoài đó dẫn dụ Hạo Phú đi chỗ khác đi và bảo những vệ sĩ rời đi một lúc."
Daisy gật đầu, cung kính:"Vâng!"
Bên ngoài, Hạo Phú tinh mắt nhìn thấy một bóng người đang giơ súng về phía xe rồi rút súng lại biến mất, anh bước khỏi xe quát lớn:"Ai đó?"
Dạ Thành Đông đứng đó quan sát Hạo Phú, bỗng phía sau có người vỗ vỗ nhẹ vào vai anh, anh không biết là ai to gan dám vỗ vai anh, anh bực mình quay lại định quát lớn thì cả người anh lập tức cứng đờ.
Trước mặt anh là một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc xõa dài móng tay vừa dài mà vừa đen. "Hừ!" Người phụ nữ ấy ngước mặt lên mặt cô trắng bệch, mắt mũi miệng đều có máu chảy xuống, khiến mặt mày Dạ Thành Đông xanh rồi chuyển sang trắng không còn giọt máu.