Ngày hôm sau, Dương Hạ Vy quay trở lại làm việc trong tâm trạng vui vẻ vì hôm qua Nam Kình Thương đã đến tận nhà thăm cô, Nam Kình Thương thấy cô đi làm anh cũng đã an tâm hơn rồi.
Thấy anh đi đến cô đứng dậy cúi đầu chào anh, anh cũng khẽ gật nhẹ đầu với cô rồi bước vào phòng làm việc.
Như thường lệ, cô đem cà phê vào cho anh:"Chủ tịch! Tôi để cà phê ở trên bàn."
"Cảm ơn!" Nam Kình Thương ngước mặt lên nhìn cô.
Dương Hạ Vy mỉm cười rất tươi rồi bước ra ngoài, tâm trạng của cô rất tốt nên làm việc cũng hiệu quả hơn rất nhiều.
"Cô cho tôi hỏi là chủ tịch có ở trong phòng không?"
Dương Hạ Vy đứng thần người rồi gật gật đầu:"Có! Chủ tịch đang ở trong đó."

Nam Kình Thương bước ra nhìn thấy cô gái đó liền mỉm cười, giọng nói dịu dàng:"Tại sao đột nhiên em lại đến đây?"
"Mẹ làm cơm rồi bảo em đem đến cho anh đây."
Nam Kình Thương dẫn cô gái đó vào trong, Dương Hạ Vy đứng ngẫn người ra, hơi thở của cô dần nặng nề, cô đi ra ngoài gọi điện cho cô bạn thân của mình:
"Thì lúc nãy bạn gái của anh ấy đem cơm đến cho anh ấy ăn, mặt của anh rất vui, giọng nói lại dịu dàng lần đầu tiên tớ thấy anh ấy như thế."
"Trời đất! Chẳng phải nói là anh ấy không có bạn gái sao? Sao tự nhiên ở đâu lòi ra một bà vậy?"
Hết giờ làm, Dương Hạ Vy quay trở về thu dọn đồ đạc rồi gọi điện cho quản gia bảo ông thu xếp cho cô quay về vào ngày mai.
Sáng hôm sau, Dương Hạ Vy đến Nam thị từ rất sớm cô bước vào phòng làm việc của anh đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn rồi rời đi. Cô bước lên xe đi thẳng đến sân bay.

Thái Minh Huyên cũng không nỡ nhìn thấy bạn mình buồn như thế cô đi đến Nam thị đợi Nam Kình Thương đến. Thấy Nam Kình Thương vừa xuất hiện cô nhanh chóng cản anh lại hỏi cho ra lẽ:
Nam Kình Thương mày càng nhíu chặt:"Không! Tôi không bạn gái mà tại sao cô lại hỏi như vậy?"
"Vậy cái cô gái mà đem cơm cho anh là ai?"
"Là em gái của tôi."
Thái Minh Huyên ngạc nhiên:"Cái gì? Anh nói thật sao?"
Anh gật đầu, cô nhanh chóng nói với anh:"Hạ Vy tưởng em gái của anh là bạn gái cậu ấy đã rất buồn nên cậu ấy đã nộp đơn xin nghỉ việc để trên bàn của anh rồi đi đến sân bay chuẩn bị bay về Mỹ đó."
"Cô nói thật sao? Chuyến bay lúc mấy giờ?"
"10 giờ anh hãy mau đi đi không chừng còn kịp đó."
Anh nhanh chóng lái xe rời đi, anh đạp ga hết cỡ chạy nhanh như chớp để đến sân bay. Vừa đến sân bay anh vội vã đi tìm cô, chạy khắp nơi tìm bóng dáng của cô. Cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy cô, anh chạy nhanh đến kéo tay cô lại, vừa thở vừa giải thích:
"Cô gái hôm qua là em gái của tôi."
Nam Kình Thương kéo cô ôm vào lòng, tỏ rõ lòng mình:
"Anh yêu em! Hãy ở lại bên cạnh anh đừng đi có được không?"