Hình như anh đã quên đi ký ức rất quan trọng trong đời mình, hơn nữa, nếu anh để mặc, rồi anh sẽ hối hận không kịp.
Khi ông nội nói với anh câu nói đó, thật ra từ đáy lòng anh đã cảm thấy hối hận. Chỉ là trong đầu trống rỗng, anh thử nhớ lại những chuyện giữa mình và Hứa Tịnh Nhi lúc trước, nhưng mọi thứ vẫn mơ hồ.
Vì vậy, khi Từ Soái gọi anh ra ngoài uống rượu, anh đã đi.
Không phải anh muốn uống rượu, mà là có lời muốn hỏi anh ta.
Cố Khiết Thần nhắm mắt lại, giọng nói rất trầm rất thấp: “Anh có biết vì sao tôi và Hứa Tịnh Nhi ly hôn không?”.
Mặc dù khi ở trong phòng bệnh, anh đã nghe Hứa Tịnh Nhi nói là bọn họ không hợp, chia tay trong hòa bình, nhưng kỳ quái là… Không những ông nội không tin lý do này, mà ngay cả người không có ký ức nào như anh cũng vô thức cho rằng không thể nào là lý do này.
“Hơ…”, Từ Soái lập tức nghẹn họng.
Nếu hỏi anh ta câu hỏi gì khác, anh ta còn có thể nói một cách hùng hồn. Nhưng câu hỏi này, anh ta quả thật không biết… Khi đó Cố Khiết Thần quyết định rất nhanh, cũng không tiết lộ gì với anh ta, chuyện ly hôn đến sau này anh ta mới biết.
Từ Soái sờ cằm, nghĩ ngợi rồi nói: “Tuy tôi không được biết lý do từ miệng anh, nhưng theo sự hiểu biết của tôi với anh, để tôi suy nghĩ… Có lẽ thứ nhất là vì người bên cạnh anh, bác trai và bác gái đã qua đời, sau đó ông nội ngã bệnh, anh sợ người tiếp theo sẽ là Hứa Tịnh Nhi, cho nên muốn cô ấy rời xa anh, rời xa nguy hiểm. Thứ hai là… lúc đó cơ thể anh đã bị độc tố bào mòn, anh không biết được khi nào mình sẽ ngã xuống, thậm chí anh đã có dự tính xấu nhất. Anh nghĩ rằng anh sẽ chết, anh không muốn để Hứa Tịnh Nhi nhìn anh chết. Vì anh hiểu rõ, phải chứng kiến cái chết của người thân yêu nhất sẽ đau khổ đến thế nào”.
Nói một hồi, giọng Từ Soái trở nên khản đặc: “Khiết Thần, anh từng yêu Hứa Tịnh Nhi thế nào, tôi dùng lời nói không thể biểu đạt được một phần vạn điều đó. Còn Hứa Tịnh Nhi, cô ấy chắc hẳn cũng từng yêu anh. Thật ra nhìn hai người chia đôi ngả, trong lòng tôi cũng rất khó chịu”.
Anh ta bưng ly rượu trên bàn lên, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Có lẽ là nhắc tới chuyện đau lòng, có lẽ cũng đã ngà ngà say, giọng Từ Soái cũng khàn theo: “Nếu trong lòng anh còn có chút cảm giác gì đó với Hứa Tịnh Nhi, tôi hi vọng anh sẽ không từ bỏ… Ít nhất anh vẫn có cơ hội theo đuổi cô ấy một lần nữa, không giống như tôi… từ lâu đã không còn bất cứ cơ hội nào”.
“Chuyện giữa anh và Hứa Tịnh Nhi sau khi kết hôn, những gì tôi biết tôi đã nói cho anh cả rồi, chuyện khác giữa hai người thì tôi không biết. Nhưng… anh có thể về chung cư mà hai người sống sau khi kết hôn xem xem, không chừng có thể giúp anh nhớ ra gì đó”.
…
Cố Khiết Thần rời khỏi A-Pub, ngồi vào xe. Anh vừa khởi động xe vừa đeo tai nghe bluetooth, gọi vào một số điện thoại.
Đã nửa đêm, gần một giờ hơn, người ở bên kia điện thoại rõ ràng là bị đánh thức, giọng nói có vẻ mơ màng và khàn khàn vì mới tỉnh dậy, lúc lên tiếng hỏi còn chứa đựng vẻ ngạc nhiên: “Cố tổng? Muộn thế này rồi anh có chuyện gì sao?”.
Cố Khiết Thần đi thẳng vào vấn đề: “Địa chỉ chung cư mà tôi và Hứa Tịnh Nhi sống sau khi kết hôn là ở đâu? Còn chìa khóa của chung cư, anh có biết nó ở đâu không?”.
“…”.
Không ngờ nửa đêm rồi mà anh lại hỏi về chuyện này, trợ lý Lâm trở nên hoang mang.
Không phải anh không quan tâm tới chuyện của Hứa Tịnh Nhi sao? Hứa Tịnh Nhi yêu cầu gặp anh bàn chuyện hợp đồng, anh cũng ra vẻ thờ ơ chán ghét.