Nếu bên nữ đồng ý thì tức là cho phép mối quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước.
Đương nhiên cô biết Tả An đưa ra yêu cầu này không phải vì muốn mối quan hệ mờ ám kia, đại khái là anh ta muốn thăm dò xem cô có chịu để anh ta bước vào thế giới của cô hay không.
Dù là người đàn ông ôn hòa đến đâu, thì khi đối mặt với tình yêu, đối mặt với người con gái mình thích, vẫn lộ bản năng tấn công mạnh mẽ của phái nam.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi dưới, lông mày khẽ nhíu lại một cách kín đáo, nhưng ngay sau đó liền gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tả An thấy thế, nụ cười dần hiện lên khuôn mặt.
“Lên thôi”.
Hứa Tịnh Nhi ném lại hai chữ, rồi xoay người đi trước, bước lên bậc cầu thang.
“Ừ”, giọng nói dịu dàng vang lên phía sau, sau đó tiếng bước chân của người đàn ông dần tiến gần lại, cuối cùng sánh vai đi cạnh cô.
…
Ở một bên khác.
Cố Khiết Thần lái xe đưa Tả Tư đến tầng một chung cư, Tả Tư cởi dây an toàn, quay sang nhìn anh, thấy anh không có ý định xuống xe, cô ta nhíu mày: “Anh còn chuyện gì nữa sao?”.
Bây giờ, hai người họ đã sống cùng một tòa chung cư, chỉ là căn hộ của Tả Tư ở tầng dưới căn hộ của Cố Khiết Thần, cô ta ở tầng năm, Cố Khiết Thần ở tầng sáu.
Theo cô ta biết thì hôm nay Cố Khiết Thần không có bất cứ bữa tiệc xã giao nào.
“Xuống xe”, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên, thẳng thừng ra lệnh.
Dường như Tả Tư vô cùng có hứng thú với hành trình của Cố Khiết Thần, cô ta không những không xuống xe, mà còn ngồi lại ngay ngắn, nhếch môi, không mặn không nhạt nói: “Để tôi đoán xem nào, anh chuẩn bị về chung cư làm việc như mọi lần, hay là… muốn đi gặp ai vậy?”.
Đương nhiên câu hỏi của cô ta không nhận được bất cứ câu trả lời nào.
Vẻ châm chọc nơi đáy mắt Tả Tư dần biến mất, ánh mắt cô ta trở nên sắc bén: “Cố tổng, anh đừng trách tôi lo chuyện bao đồng, nếu anh không giữ được bình tĩnh, người thất bại thảm hại không chỉ có anh, mà cả tôi nữa”.
“Hơn nữa, tôi không nghĩ Hứa Tịnh Nhi và Tả An yêu nhau thì có gì không tốt, đồ ngốc mới tự tìm điểm yếu cho mình. Nếu Tả An thực sự rơi vào bể tình thì sẽ cực kỳ có lợi cho chúng ta… A…”
Cô ta còn chưa nói xong, không biết Cố Khiết Thần đã xuống xe từ lúc nào, đi vòng sang bên ghế lái phụ, mở cửa xe, túm lấy cổ tay cô ta lôi xuống.
Anh rất mạnh tay, chằng có chút thương tiếc nào, cổ tay Tả Tư lập tức đỏ ửng lên. Hơn nữa sau khi bị lôi xuống xe, cô ta còn chưa đứng vững, Cố Khiết Thần đã buông tay cô ta ra.
Cô ta tức giận gầm lên, chẳng quan tâm gì đến hình tượng: “Cố Khiết Thần!”.
Cố Khiết Thần không liếc cô ta lấy một cái, sải bước quay lại ghế lái, mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe rồi phóng đi như bay.
Tả Tư thấy thế, sắc mặt hết xanh lại trắng, nghiến chặt răng một lúc mới phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Đồ điên!”.
…
Chiếc xe tiến vào khu chung cư mà Hứa Tịnh Nhi ở.
Cố Khiết Thần dừng xe ở chỗ tối, vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy chiếc xe của Tả An đang nghênh ngang đỗ trước chung cư.
Anh nhìn chằm chằm chiếc xe kia rất lâu, cuối cùng cũng rời mắt khỏi chiếc xe nhìn lên trên, cho đến khi nhìn thấy hai bóng người đứng ở ban công trên tầng, bàn tay vô thức siết chặt vô lăng.