Cùng với mấy từ đập vào tai thì Kiều Sở cũng phải giật mình. Anh ta đơ người, sau đó là nhìn chăm chăm vào vị sếp đang bỏ lơ công việc với tâm trạng vô cùng ngổn ngang.
“Khụ khụ”, Kiều Sở khẽ ho vài tiếng như muốn kéo lại sự chú ý của Tả An.
Tả An quay qua nhìn: “Hạng mục này lát nữa thảo luận tiếp”.
Nói xong, anh ta đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Kiều Sở thấy anh ta đi tới chỗ Tịnh Nhi bèn cúi đầu suy nghĩ. Nếu sếp tiếp tục như thế này thì thật sự có thể giữ nổi phong độ như trước không…”
Hứa Tịnh Nhi hôm nay tới ngày. Trước đây mỗi lần đến ngày cô đều không đau nhiều, là một cô gái trong nhóm những cô gái may mắn. Nhưng sau khi bị thương thì giờ lần nào cô cũng thấy đau. Việc tập luyện cùng Simon đương nhiên giúp cô có thể kiểm soát được. Chỉ có điều cô không ngờ lần này lại đau đến như vậy”.
Có lẽ do lần trước lên núi cứu cấp trên bị nhiễm lạnh nên mới thế này.
Bỗng có tiếng gõ bàn.
Hứa Tịnh Nhi chật vật đứng dậy, ngẩng đầu. Nhìn thấy Tả Anh, cô cố gắng lên tiếng bằng giọng yếu ớt: “Cấp trên, anh có việc gì cần tôi làm sao? Anh cứ nói, tôi sẽ đi làm”.
“Không phải”.
Vừa rồi nhìn thấy cô sắc mặt không tốt, giờ tới gần thì Tả An thậm chí còn thấy mặt cô tái nhợt, mồ hôi lấm tấm. Anh nhìn chăm chăm: “Cô làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?”
Ấy…
Dù sao thì cũng là chuyện của phụ nữa, cô cũng ngại nói: “Bụng tôi hơi khó chịu nhưng tôi sẽ không để ảnh hưởng tới công việc đâu. Tôi nghỉ ngơi một lúc là được”.
“Sắc mặt cô trông khó coi lắm, như thế này không được đâu. Tôi đưa cô tới bệnh viện”
Tả Anh vừa nói vừa quay người định về bàn làm việc lấy chìa khóa. Thế nhưng tay áo anh bỗng bị kéo lại.
“Không cần đâu, tôi là…”, Hứa Tịnh Nhi túm tay áo anh thật chặt như sợ anh ta sẽ ép cô đi bệnh viện thì sẽ trở thành trò cười mất.
Cô nuốt nước bọt: “Không cần đi bệnh viện, là vấn đề của phụ nữ thôi. Tôi nghỉ một lúc là không sao”.
Vấn đề của phụ nữ.
Tả An suy nghĩ một lúc. Một lúc sau mới hiểu ra vấn đề của phụ nữ là gì. Anh ta ngại ngùng, mặt đỏ linh căng.
Thấy vậy mặt dù Hứa Tịnh Nhi đang khó chịu nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Cũng khá ngây thơ nhỉ? Có lẽ cấp trên chưa từng yêu bao giờ.
Thế nhưng cô giờ cũng chẳng có tâm trạng mà nghĩ tới điều đó. Đau bụng kinh không phải là bệnh nhưng khi đau thì như chết đi sống lại. Cô khẽ nằm ra bàn, đợi cơn đau đi qua.
Tả An nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, cô đi theo tôi”
Đau tới mức này mà còn không để cho cô nghỉ một chút được sao? Thế nhưng ai bảo anh ta là cấp trên còn cô là nhân viên chứ.