Hứa Tịnh Nhi cảm giác sự bi thương từ bốn phương tám hướng ập tới bao trùm lấy cô. Bao lần cô cố gắng không khóc nhưng lần này không thể kiểm soát được. Nước mắt cứ thế tuôn trào.
Cô không muốn để Khiết Thần nhìn thấy bộ dạng của cô nên đã quay mặt qua một bên, vùi vào gối. Cô nghiến răng để không phát ra âm thanh.
Bàn tay của Khiết Thần vô thức chạm vào khuôn mặt cô. Cảm giác ướt át khiến đầu ngón tay anh run run.
Dường như ý thức được điều gì đó anh liền dùng bàn tay của mình bóp mạnh mặt cô đẩy qua. Khuôn mặt cô trắng bệch, cắt không ra hột máu. Đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt không ngừng chảy ra.
Nhìn cô, trái tim anh bỗng trùng xuống. Anh đột nhiên không muốn làm gì nữa.
Căn phòng ngủ trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại nhịp thở nhè nhẹ của anh và tiếng khóc nhỏ bé của cô.
Cho tới khi điện thoại của Khiết Thần đổ chuông thì mới kéo anh ra khỏi cơn hoang mang.
Anh giống như tìm được lý do để né tránh, vội ngồi dậy khỏi người Hứa Tịnh Nhi, bước xuống giường. Anh lấy điện thoại từ trong túi quần được vứt dưới chân giường, chẳng thèm nhìn là ai gọi mà cứ thế nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của Tô Tử Thiến: “Khiết Thần…”
Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh nên Hứa Tịnh Nhi có thể nghe thấy rõ ràng.
Cố Khiết Thần liếc nhìn Hứa Tịnh Nhi đang nằm bất động trên giường. Đôi mắt anh ánh lên tia cảm xúc nhưng nhanh chóng biến mất.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng xóa bỏ vẻ lạnh lẽo. Khi anh lên tiếng, giọng nói khàn khàn của anh mang theo chút dịu dàng: “Ừ, sao thế?”
Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi khẽ run run. Cô nhắm mắt lại, vùi mình vào trong chăn.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt, tiếng mở cửa và tiếng bước chân dần vang xa.
Hứa Tịnh Nhi mở mắt ra một lần nữa. Đôi mắt vô hồn của cô nhìn chăm chăm lên trần nhà. Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói dịu dàng khi nãy. Anh ấy đối với cô ta…cũng rất dịu dàng mà…