Hứa Tịnh Nhi thật sự tức giận, ngực không ngừng phập phồng, vành mắt cũng hơi đỏ lên. Cô thừa nhận cô sợ Cố Khiết Thần, nhưng cô không muốn nhận thua nữa.
Cô cứ ngẩng đầu như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt đầy u ám của anh, nhìn thẳng vào anh, không hề nhượng bộ.
Cố Khiết Thần nhìn cô một lúc bằng ánh mắt u ám, ánh mắt đó gần như muốn xé nát cô. Nhưng cuối cùng anh chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó dặn dò hộ lý: “Thu máy tính lại, không có lợi cho việc dưỡng bệnh!”.
Giọng nói lạnh lùng ấy dọa cho hộ lý run lên, vội vàng gật đầu: “Vâng!”.
Đường nhìn của anh lại quay sang bình hoa đặt trên tủ đầu giường, trong đó cắm hoa hồng đỏ tươi, đỏ đến mức chói mắt. Ánh mắt anh càng thêm sắc bén, hất cằm: “Vứt nó đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa!”.
“Vâng!”.
Hộ lý đặt cơm và thức ăn xuống, vội vàng tiến tới lấy máy tính đi. Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay: “Không được!”.
Cô tiếp tục giận dữ nhìn Cố Khiết Thần: “Anh dựa vào đâu mà tịch thu máy tính của tôi, vứt hoa của tôi đi?”.
Cố Khiết Thần như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, sải bước đến gần cô, nghiêng người về trước, ngón tay thon dài dùng sức nắm lấy cằm cô, đối diện với gương mặt giận dữ của cô, nhấn mạnh từng chữ: “Còn cần tôi nhắc lại cho cô nhớ, con người cô đều là của tôi cả, huống hồ là mấy thứ này?”.
Một tỷ đó đúng là khế bán thân của cô, cũng là lý do anh đem ra dùng nhiều lần!
Hứa Tịnh Nhi dùng sức đẩy tay Cố Khiết Thần ra, mở miệng định nói gì đó. Nhưng thấy hộ lý khó xử, cuối cùng cô lại không lên tiếng, chậm rãi buông tay.
Cố Khiết Thần không muốn thấy cô sống tốt, cô tức giận, khó chịu sẽ chỉ khiến anh vui hơn!
Hộ lý thuận lợi lấy máy tính và hoa đi, trong lòng có chút cảm kích Hứa Tịnh Nhi. Cô ấy liếc nhìn Cố Khiết Thần, cuối cùng vẫn cố nén sợ hãi nói một câu: “Cố tổng, cô Hứa cần phải giữ tâm trạng ổn định thì bệnh mới mau khỏi…”.
Cố Khiết Thần không nói gì nữa, quay người ngồi xuống ghế sofa, lấy máy tính từ trong cặp tài liệu mà anh xách đến ra. Điệu bộ đó là không định đi rồi.
Hứa Tịnh Nhi tức đến mức không có hứng ăn, miễn cưỡng ăn vài muỗng cháo rồi không ăn nữa. Cô nằm lại lên giường, quay lưng về phía Cố Khiết Thần.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng hô hấp nhè nhẹ của Hứa Tịnh Nhi và tiếng Cố Khiết Thần thỉnh thoảng gõ bàn phím.
Hộ lý thở dài khe khẽ, dọn cơm và thức ăn đi. Mười phút sau, cô ấy lại quay về phòng bệnh, mang theo vài cuốn sách đặt lên tủ đầu giường.
Cô ấy quay đầu nhìn Cố Khiết Thần, khẽ giọng nói: “Cố tổng, cô Hứa đang bệnh, buổi tối không dễ vào giấc. Nếu cô ấy không ngủ được, mong anh có thể đọc sách cho cô ấy, như vậy thì dễ ngủ hơn”.
Cũng không biết Cố Khiết Thần có nghe thấy hay không, sắc mặt anh chẳng thay đổi gì.
Tối đến, hộ lý rời đi, phòng bệnh lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Hứa Tịnh Nhi xem giờ, tám giờ, chín giờ, mười giờ… Cô muốn đợi Cố Khiết Thần đi rồi mới ngủ, nhưng đến tận mười một giờ, anh vẫn chưa đi.
Trời càng lúc càng tối, cô vừa bực dọc trong lòng, vừa có chút sợ hãi, sợ buổi tối ở chung với Cố Khiết Thần trong cùng một không gian, đặc biệt là khi cô đã chọc giận anh.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng sột soạt, giống như Cố Khiết Thần đứng dậy khỏi ghế sofa, sau đó là tiếng bước chân, từng bước đến gần cô.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi bỗng thắt chặt, cơ thể cũng căng cứng theo. Cho dù không cần quay đầu lại, cô cũng cảm giác được Cố Khiết Thần đã đến bên giường, ánh nhìn dừng trên người cô.
Anh đưa tay ra, Hứa Tịnh Nhi nín thở, nhưng tay anh không đặt lên người cô, mà là lấy sách ở tủ đầu giường. Anh ngồi xuống bên giường, lật sách ra, bắt đầu đọc nội dung trong đó.
Giọng đọc của anh hơi đè thấp, lộ ra sự trầm ấm, câu từ rõ ràng, khiến người ta bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Hứa Tịnh Nhi vừa thả lỏng, đầu óc đã bắt đầu choáng váng mệt rã rời, cho đến khi nghe thấy anh đọc một câu: “Nơi này hoang vu, không có cây cỏ, sau này em đến đây dạo một vòng, vạn vật sinh trưởng giống như kỳ tích”.
Dừng lại vài giây, giọng của anh đè xuống thấp hơn, trong đêm tối tĩnh lặng toát ra sự dịu dàng diệu kỳ: “Ồ, nơi này là trái tim của tôi”.