Vì sao khó có thể mở miệng? Trên thực tế, Thạch Mai nghĩ —— trước đây trong nhà có một cái vỉ hấp, mặt trên vỉ hấp được dao khé một bức tranh rất lạ, từ nhỏ nàng đã bắt đầu rửa bát, cho nên không chỉ xem qua một lần.
Nghe nói cái vỉ hấp này là của tổ tiên truyền lại cho đời sau, là vật đính ước của lão tổ tông Trần gia nhà nàng.
Thạch Mai nhớ rõ, mặt trên đúng thật vẽ một bức tranh cổ quái, chính là… Bức tranh trên tấm da dê và vỉ hấp kia lại không quá giống nhau. Nghĩ đến đây, nàng liền nhìn chằm chằm cái vỉ hấp trên bàn.
Bạch Xá nhìn theo tầm mắt của nàng, lại nhìn thấy cái vỉ hấp, nghĩ nàng đói bụng, nói, “Nóng thì có thể ăn.”
“Không phải…” Thạch Mai lấy điểm tâm trên tấm vỉ ra, nâng vỉ hấp lên… Cảm thấy thật sự quá giống tấm vỉ nhà mình.
Bạch Xá hơi muốn cười, Thạch Mai bưng cái vỉ hấp trái xem phải xem, liền nói với nàng, “Thích thì mượn về đi.”
“Không phải…” Thạch Mai cũng có chút ngại, nghĩ một lát, lật tấm vỉ lại, chỉ thấy phía sau bị cản bởi một khối trúc, hình dạng không giống với mấy chỗ kia, Thạch Mai nhớ ra, chính là do khối trúc này, chỗ khác là do nó ấn lên.
Thạch Mai bật khối trúc kia ra, Bạch Xá thấy hành động nàng quái dị, liền giúp nàng gỡ phiến trúc kia, phiến trúc rơi xuống xuống, lại nhìn phía dưới… Có một bức tranh vẽ.
Mắt Thạch Mai sáng lên, “Quả nhiên là có.”
Nói xong mới phát hiện mình nói hớ ra, nâng mắt, Bạch Xá nghi hoặc nhìn nàng, hỏi, “Ban đầu ngươi chỉ biết trên mặt vỉ hấp này vẽ hoa sao?”
“Ừ…” Thạch Mai hừ hừ một tiếng, hàm hàm hồ hồ.
Bạch Xá cầm vỉ hấp lên nhìn, nghĩ một lát, lại lấy tấm da dê đắp ở trên, lại lấy ra, lặp lại, nói, “Ồ… Tranh trên tấm da dê là lộ tuyến, trên vỉ hấp là bản đồ địa hình… Hẳn là núi Vũ Sơn lần trước chúng ta đến tìm ngọc Phật…”
“Vậy đây là bản đồ tìm ngọc Phật sao?” Thạch Mai lấy ra xem, Bạch Xá nhìn không đúng, nói, “Huỷ tấm vỉ hấp này đi, như vậy nhìn…”
Bạch Xá bị nàng làm cho hoảng sợ, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi thích cái vỉ hấp này lắm à? Lúc về ta mua cho ngươi tám cái, mười cái, lại là đồ mới.”
“Không được, ta chỉ cần một cái này!” Thạch Mai cầm lấy không buông.
Bạch Xá nhìn nàng một chốc, hỏi, “Thế đồ ăn thì sao?”
Thạch Mai cân nhắc một chút, từ trong nồi lẩu cầm mấy miếng trúc dài ra, xếp trên nồi, lại đặt đồ ăn lên, từ từ hấp.
Bạch Xá nhíu mày, Thạch Mai còn có khả năng làm loại này việc, không giống với việc mấy cô nương cảnh vàng lá ngọc sẽ làm.
Nước trong nồi rất nhanh liền sôi, ùng ục ùng ục vang lên, Thạch Mai cầm vỉ hấp đứng ở một bên, Bạch Xá đứng bên người nàng đánh giá, thật sự không rõ cái vỉ hấp này có chỗ nào đặc biệt.
Hơi nước bắt đầu bốc lên.
Bạch Xá lấy túi ra, cầm mấy hộp đồ ăn.
“Cẩn thận nóng!”
Thạch Mai túm trụ Bạch Xá, đưa vỉ hấp cho hắn, xoay người cầm khay trà, lấy khối khăn tử điệp cầm trong tay, lại lấy đồ ăn ra, để trong khay trà… Sắp xếp đâu vào đấy, sạch sẽ lưu loát.
Bạch Xá cầm lấy khay trà, trả lại vỉ hấp cho Thạch Mai.
Thạch Mai cầm lấy, đi ra ngoài.
Vào trong viện, trời đã tối đen.
Vừa rồi ở trong phòng bếp có ánh nến nên không biết, nay đi ra, chỉ có hai phòng tối như mực.
“Tới phòng kia ăn nhé?” Bạch Xá hỏi Thạch Mai.
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, đi theo hắn vào nhà, nhìn thoáng qua sân viện, cảm thấy rất dọa người, nhanh chóng đóng cửa lại.
Thạch Mai vừa vào liền quan sát, nhìn xem có xà trùng rắn độc linh tinh gì không.
Bạch Xá lau khô bàn, bày đồ ăn ra, để Thạch Mai ngồi xuống, bên ngoài gió núi nổi lên, bốn phía vù vù rung động.
Thạch Mai cảm thấy rất đáng sợ, nhịn không được hỏi Bạch Xá, “Vì sao ngươi lại muốn ở trong núi?”
“Thanh tĩnh chứ sao.” Bạch Xá thuận miệng trả lời, dùng bếp lò hâm nóng rượu.
Thạch Mai ăn đậu hũ, cảm thấy rất được, lại uống một ngụm rượu nóng, thân thể cũng thoải mái hơn hẳn.
Bạch Xá lại nhìn cái vỉ hấp trong tay nàng.
Thạch Mai nhìn theo ánh mắt của Bạch Xá, giấu cái vỉ xuống dưới bàn.
Bạch Xá nheo mắt, cười hỏi, “Cái vì hấp này có gì đặc biệt? Vì sao ngươi biết phía trên có vẽ tranh?”
Thạch Mai cân nhắc trong lòng… Có nên nói tương lai cho Bạch Xá không?
Nói mình không phải người trong lòng hắn, nhưng thời gian quen biết không lâu, bí mật này, nàng chưa từng nói với ai… Có nên nói cho Bạch Xá không?
Đàn ông phần lớn đều không đáng tin, mình cũng chưa từng ở chung với đàn ông, vạn nhất sau khi nói cho hắn biết, hắn ghét bỏ mình lai lịch không rõ, hoặc là về sau hảo tụ hảo tán.
Thấy Thạch Mai do dự, Bạch Xá biết nàng có điều có khó nói, cũng không ép nàng, nói, “Quên đi, về sau lại nói, ăn trước đã.”
Thạch Mai có chút áy náy, cúi đầu tiếp tục ăn, trong lòng lật đến lật đi, lại cảm thấy không có khẩu vị, có một số việc… Nên nói thế nào mới tốt? Nàng vốn thầm nghĩ nơi này thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể không lo không nghĩ gây dựng sự nghiệp, làm Hương phấn nương nương chân chính, không bị người bắt nạt. Nhưng sự xuất hiện của Bạch Xá, đã làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của nàng.
Đại khái có liên quan tới tình cảnh lúc nhỏ, Thạch Mai luôn rất cẩn thận. Nàng biết Bạch Xá tốt, nhưng mà… Không dám ngả bài.
Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm, Thạch Mai thu thập đồ đạc, Bạch Xá thấy nàng sắp xếp mấy hộp đồ cẩn thận, nói, “Vứt đi, đừng làm nữa, đi ngủ sớm đi.”
“Hộp rất đẹp đó.” Thạch Mai lắc đầu, “Có thể rửa sạch rồi bỏ hương liệu vào.”
Bạch Xá nghĩ một lát, “Ồ… Vỉ hấp ngươi cũng muốn cầm về xếp hương liệu?”
Thạch Mai đỏ bừng mặt, hận chết, tắm xong làm gì có quần áo đổi nha, Bạch Xá người này cái gì cũng làm theo ý mình, không thèm nói lời nào với nàng cả.
Thạch Mai đứng cạnh bàn, Bạch Xá ngồi cạnh bàn, hai người nhìn nhau thật lâu.
Bạch Xá nâng cằm, thở dài bất lực, Tần Điệp và dì Hoắc nói, Thạch Mai giống như không tốt lắm.
Thạch Mai thấy hắn mờ mịt, trong lòng lại phiền muộn, Bạch Xá nói mình là người trong lòng hắn, nếu tin hắn, nói cho hắn, thì phải là lấy tương lai của bản thân ra đánh cược. Nếu Bạch Xá là người đáng tin… Đương nhiên, hiện tại xem ra, Bạch Xá thật sự rất đáng tin, đã biết trước có thể cược thắng, nhưng nếu thế thì, phải nói mình là cái gì? Tá Thi Hoàn Hồn hay chết mà sống lại? Loại chuyện này, ai sẽ tin!
Nếu không tin Bạch Xá, không cược một phen này, Bạch Xá sẽ cảm thấy mình không thật lòng, nếu vì vậy mà bỏ lỡ nhau… Bỏ lỡ Bạch Xá, có phải mình sẽ hối hận?
Thạch Mai đang do dự liền cảm thấy có người nhẹ nhàng gõ bả vai mình, ngước mắt, Bạch Xá đã đứng phía sau nàng, “Ngươi đừng đánh giá cao thấp nữa, từ từ nghĩ đi.”
Thạch Mai sửng sốt, “Ngươi… Làm sao mà biết ta tự mình phân cao thấp?”
Bạch Xá nhìn nàng một lát, lắc đầu cầm đao, “Ta ra ngoài.”
“Ngươi đi đâu vậy?” Thạch Mai tưởng Bạch Xá phải đi, túm lấy ống tay áo hắn.
“Ta ở cửa.” Bạch Xá thấy nàng hoảng liền chỉ ra cửa lớn, “Ta không đi, canh bên ngoài thôi, ngươi ngủ đi.”
Thạch Mai khẽ nhíu mày… Túm tay áo Bạch Xá, nói, “Ngươi qua đây!”
Bạch Xá khó hiểu, để Thạch Mai kéo đến bên giường.
Thạch Mai ngồi lên trên giường, Bạch Xá lại lắp bắp kinh hãi, “Muốn ngủ củng nhau?”
“Ít nói hươu nói vượn đi.” Thạch Mai vỗ mép giường, nói, “Ngươi cũng ngồi xuống.”
Bạch Xá rất nghe lời, buông đao, ngồi bên cạnh nàng.
Thạch Mai nhìn hắn, nghĩ một lát, nói, “Không phải ngươi nói muốn mang ta tới gặp sư phụ ngươi sao?”
“Phần mộ của người ở sau núi, sáng mai đi, giờ khuya rồi.” Bạch Xá nói xong, hơi nhíu mày.
Thạch Mai cũng không phát hiện vẻ mặt Bạch Xá thay đổi, nói, “Không phải ta muốn gạt ngươi.”
Bạch Xá sửng sốt, giương mắt nhìn nàng.
Thạch Mai và Bạch Xá bốn mắt nhìn nhau… Ánh mắt Bạch Xá trong suốt. Thạch Mai cảm thấy, vẻ mặt của hắn và người bình thường không giống nhau.
Trong mắt đại đa số người đều có chuyện xưa, có khi chỉ tốt ở vẻ bề ngoài, như Tần Hạng Liên tràn đầy thị phi. Mà Bạch Xá thì khác, trong mắt sạch sẽ, giống như cái gì cũng không có… Cho nên lần đầu tiên gặp, Thạch Mai mới cảm thấy hắn ngốc.
Nhưng trên thực tế Bạch Xá không phải kẻ ngốc, cũng không phải hắn giả vờ giả vịt, mà là hắn cái gì cũng không cần.
Chính là một ánh mắt biến hóa, Thạch Mai lại cảm thấy cả người hắn khang khác, loại vẻ mặt này của Bạch Xá, so với dĩ vãng còn chói mắt hơn.
Thấy Thạch Mai đang hạ quyết tâm, Bạch Xá lắc đầu, niết cằm nàng, “Ngươi không cần phải vội vàng nói, ta không bức ngươi, chuyện ngươi từng trải qua, với ta mà nói, cũng không quan trọng.”
Thạch Mai sửng sốt.
Bạch Xá thở dài, ngón cái nhẹ nhàng vuốt cằm nàng, “Ngươi là đồ ngốc , ta ngay cả ngươi là Trần Thức Mi hay là Trần Thạch Mai đều không quản, còn có thể để ý khác sao?”
Thạch Mai lúc này hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Ngủ đi.” Bạch Xá buông cằm nàng ra, vỗ vỗ giường, làm dấy lên một tầng bụi…
“Khụ khụ…” Hai người đều ho khan, lại phát hiện, chăn này ngoại trừ bụi, còn bốc lên một mùi ẩm mốc.
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc, đều không nhịn được phải bật cười.
“Bạch Xá.” Thạch Mai đột nhiên bắt lấy hắn, “Ta có chuyện muốn nói cho ngươi…”
“Shhh.” Bạch Xá đột nhiên chau mày, đưa vỉ hấp cho Thạch Mai, phất tay dập tắt ngọn nến.
“Sao thế…”
Thạch Mai bị Bạch Xá kéo ra phía sau giường, tránh chỗ góc tường.
Hai người vừa trốn đi, chợt nghe “Kẽo kẹt” một tiếng.
Thạch Mai cả kinh, đây là âm thanh cửa bị mở, nhanh chóng liếc qua Bạch Xá.
Trong bóng đêm, Bạch Xá nhìn thấy đôi mắt to tròn của Thạch Mai nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao lại nghĩ tới Tiểu Phúc Tử, ngón tay theo bản năng nhẹ nhàng bóp nhẹ lỗ tai nàng.
Thạch Mai nháy mắt đỏ mặt nóng lỗ tai, dùng mũi chân đạp Bạch Xá.
Bạch Xá bị nàng đá rất vui vẻ, ngón tay từ bên tai nàng nhẹ nhàng trượt xuống, đầu ngón tay tiếp xúc cổ, tựa hồ là trêu chọc, gãi ngứa…
Thạch Mai toàn thân không được tự nhiên, mặt nóng như sắp bị thiêu cháy, một tay ôm vỉ hấp, một tay gạt tay Bạch Xá ra.
Bạch Xá nhếch khóe miệng không lên tiếng, ép nàng vào lòng, không cùng nàng náo loạn, ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng.
Mà đồng thời, bên ngoài cũng vang lên động tĩnh.
“Loảng xoảng rầm rầm” vài tiếng, giống như người nọ đá trúng cái gì, sau đó, liền nghe được tiếng thở dốc dồn dập.
Bạch Xá chau mày, một tay nhẹ nhàng ôm chặt Thạch Mai, nhảy ra gian ngoài… Lặng yên không một tiếng động rơi xuống. Xuyên thấu qua cửa sổ bị hỏng nhìn ra ngoài… Chỉ thấy một người đang nằm úp sấp, giãy dụa lết về phía trước.
Thạch Mai cũng nhìn qua, cả kinh hít khí lạnh, lại đột ngột bịt miệng vào —— chỉ thấy người kia quả nhiên người cao to, nhưng hai mắt gã nhắm, khóe mắt có máu… Giống như bị thương.
Một tiếng hút khí này của Thạch Mai tuy rằng không tiếng động nhưng người nọ vẫn phát hiện ra, hắn ngẩng đầu, hét lên, “Ai? !”
Bạch Xá hơi lắc đầu ý bảo không có việc gì, đồng thời, chỉ thấy bóng người ngoài sân chợt lóe —— một người áo trắng nhảy vào trong viện, trong tay cầm ngân đao, che mặt.
Thạch Mai vừa thấy y liền cả kinh, lập tức nghĩ tới người ngày đó giết Trà Kiệt, nghe nói cũng có bộ dáng như thế này.
Gã cao to lật người giật lùi về phía sau, Thạch Mai nhìn qua, trên đùi gã có vết thương.
Người áo trắng giơ đao chậm rãi tới gần, Thạch Mai thấy người nọ sát khí rất nặng, làm người ta sinh ra sợ hãi.
Đúng lúc này, chợt nghe gã đại hán gào to, “Anh hùng! Ta Quan Lạc Thiên hôm nay gặp rủi, nếu có thể cứu ta một mạng, ngày sau tất sẽ báo đáp!”
Bạch Xá và Thạch Mai liếc mắt nhìn nhau —— Quan Lạc Thiên?!
Người áo trắng nghe xong cũng hơi sửng sốt, quay đầu lại, nghiêng tai lắng nghe.
Quan Lạc Thiên tiếp tục nói, “Kiều Lão Khoan, có phải ngươi hoàn hồn tìm hung thủ giết ngươi báo thù không?”
Quan Lạc Thiên vừa nói xong, Thạch Mai chỉ thấy Bạch Xá hai híp mắt lại, đẩy cửa sổ đi ra ngoài.
Thạch Mai đang cầm vỉ hấp, cũng mở cửa đi ra bên ngoài xem.
Người áo trắng theo bản năng nâng đao, chĩa vào Bạch Xá đang rút đao khỏi vỏ…
Thạch Mai chỉ nhìn thấy hàn quang loé lên giữa đêm đen, trong lòng rất vừa ý, cho nên mới nói, hàng thật so với hàng giả vẫn tốt hơn!
Người áo trắng tiếp được một đao của Bạch Xá, chợt nghe vang lên mấy tiếng ‘Keng keng’, y lui ra phía sau mấy bước, xoay người chạy ra sân, dùng khinh công bay đi trốn vào rừng rậm đen thùi.
Bạch Xá đi tới trước mặt gã, “Ngươi có biết Kiều Lão Khoan chết như thế nào không?”
Quan Lạc Thiên mạnh mẽ ngẩng đầu, “Biết… Ngươi cứu mạng của ta!”
Bạch Xá hơi sửng sốt, Thạch Mai chạy tới bên cạnh hắn nhìn Quan Lạc Thiên, người này hung phạm ác, quả nhiên đáng sợ hệt như lời đồn.
“Ngươi cứu ta! Ta sẽ nói cho ngươi biết Kiều Lão Khoan chết như thế nào.” Quan Lạc Thiên đột nhiên cười ha hả ha hả, “Ta biết một bí mật động trời.” Giữa màn đêm, khuôn mặt máu thịt mơ hồ của gã lộ ra, vẻ mặt vốn dữ tợn, bây giờ lại kinh dị đến cực điểm.
Thạch Mai nhịn không được chọc chọc lưng Bạch Xá —— thật là dọa người. Nghĩ lại nghĩ, người này muốn Bạch Xá cứu gã… Nhưng gã là Giang Dương đại đạo khâm phạm triều đình, Bạch Xá cứu gã có thể mang tiếng xấu hay không?
“Thế nào?” Quan Lạc Thiên hỏi, “Bạch Xá? Kiều Lão Khoan đã nói với ta rồi, ngươi là anh em tốt của hắn, trước đây là hắn cứu ngươi một mạng!”
Bạch Xá nhướn mày, “Không cần ngươi nhắc nhở.”
Quan Lạc Thiên nghe khẩu khí lạnh như băng hoàn toàn không rõ cảm xúc của Bạch Xá, trong lòng âm thầm cảm thán… Quả nhiên giống như trong truyền thuyết.
“Được.” Bạch Xá nghĩ một lát, đáp ứng gã.
Thạch Mai theo bản năng bắt lấy cánh tay Bạch Xá, ngước mắt nhìn hắn.
Bạch Xá nhẹ nhàng khoát tay chặn lại.
Thạch Mai đành đứng một bên chờ không nói.
Quan Lạc Thiên mừng rỡ như điên, gật đầu, “Ha ha, ngươi yên tâm… Quan Lạc Thiên ta hôm nay bị người ám toán, ta cũng là hán tử đỉnh thiên lập địa, ngươi có ân cứu mạng với ta, ta chắc chắn mang ơn!” Nói xong, lại đổi đề tài, “Ối chà, bên cạnh ngươi là nữ nhân sao? Rửa miệng vết thương cho ta.”
Thạch Mai cau mày.
Bạch Xá lạnh lùng nhìn gã một cái, bảo Thạch Mai vào phòng trước đi.
Thạch Mai chạy vào, ngồi trước cửa nhìn hai người.
Bạch Xá đi tới bên cạnh Quan Lạc Thiên, nhìn hai mắt bị thương của gã, “Bị cái gì làm như thế?”
“Ồ, thuốc bột.” Quan Lạc Thiên tuy rằng là hán tử thô lỗ, nhưng gã đã hiểu được, cười nói, “Ái chà… Hoá ra không phải nha hoàn bình thường, đắc tội rồi.”
Bạch Xá không nói chuyện, lại nhìn đao thương trên người gã, nhíu mày, nâng tay điểm huyệt đạo.
Từ từ đứng dậy, Bạch Xá lấy ra một cây ống trúc từ trong ngực, dùng lửa châm đầu rồi ném lên trên trời.
Một tiếng tiếng rít thẳng phá tận trời, kéo theo là một vệt dài khói trắng, nổ tung… Quang hoa bắn ra bốn phía.
Thạch Mai ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt cười tươi như hoa, rất đẹp.