Theo đạo lý mà nói, thì cô nên hận anh mới phải, nhưng vì cái gì cô lại nhớ anh đây?
Đây là vấn đề Mạnh Tĩnh Vi nghĩ mãi không thông, về nhà đã 3 ngày, cô vốn muốn suy nghĩ thật kỹ về chuyện sau này, nhưng cũng không biết vì sao, trong đầu luôn hiện lên nụ cười sáng lạng của Lục Thiên Hữu, cùng với cuộc sống khi còn ở bên cạnh anh.
Cô thở dài, đứng lên từ trên ghế salon, cũng chỉ là chần chờ như vậy một lát, cầm bóp da trên bàn lên rời khỏi nhà, đi tới khu nhà của Lục Thiên Hữu.
Mở cửa chính ra, cô nhìn một vòng chung quanh bên trong nhà, kinh ngạc phát hiện cánh bài trí bên trong nhà không hề thay đổi, chẳng lẽ, mấy ngày nay Lục Thiên