Nhưng, ánh mắt vừa rồi cô nhìn anh, rất phức tạp, giận dữ, bình tĩnh, được ăn cả ngã về không, đó là quyết tâm dù gạt bỏ tất cả cũng phải xông về phía trước, anh không thể thay đổi được, kết quả như vậy khiến anh đau lòng nhưng lại không thể kìm nén được niềm vui.
Thế gian này có một người như vậy, bất kể mình có ở đâu, đối mặt với chuyện gì, cũng không chùn bước.
Anh từng không hiểu tình cảm thắm thiết của cha mẹ mình, nhưng giờ đây, anh gặp được người thuộc về mình, thì liền hiểu, từ nay trở đi, có người cùng anh đi trên con đường này, tiến về phía trước, thế là đủ.
Cố Tiểu Tây không biết Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ gì, chỉ im lặng nhìn Từ Xuyên Cốc, chờ đợi câu trả lời của ông ấy.
Nếu ông ấy đồng ý, cô có thể sớm đến thành phố Hoài Hải báo danh.
Từ Xuyên Cốc thở dài một cái, từ trong túi áo khoác lấy ra một cây bút, nói với Yến Thiếu Ngu: “Đi lấy giấy cho chú.”
Yến Thiếu Ngu trầm mặc một lúc, sau đó xoay người đi ra ngoài lấy giấy.
Không lâu sau, anh quay lại, đi theo bên cạnh là người đã ra ngoài tìm Tống Lâm.
Dễ nhận thấy anh ấy đã nghe Yến Thiếu Ngu kể chuyện Cố Tiểu Tây xử lý vết thương cho Từ Xuyên Cốc, vừa bước vào cửa, anh ấy đã dùng ánh mắt tò mò nhìn Cố Tiểu Tây, sau đó ngồi xổm xuống, xem xét kỹ vết thương của Từ Xuyên Cốc, nói: "Thủ trưởng, chú thấy thế nào rồi?"
Từ Xuyên Cốc xua tay: "Tiểu Cố xử lý xong vết thương rồi, thương vong bên ngoài thế nào?"
Anh ấy trả lời: "Cháu đã kiểm tra qua, mười tám người bị thương nặng, bảy người chết, số còn lại bị thương nhẹ. Bí thư Bạch đã sắp xếp người bắt đầu xử lý, cháu cũng đã gọi điện về quân khu, nhờ thượng tá Ngô dẫn người đến hỗ trợ."
Từ Xuyên Cốc gật đầu: "Làm tốt lắm."
Lúc này, Cố Tiểu Tây đứng bên cạnh Yến Thiếu Ngu đột nhiên hỏi: "Đồng chí, tôi muốn hỏi, vị khách nước M thì sao? Ông ta có bị thương không?"
Nghe vậy, sĩ quan đứng dậy, chào Cố Tiểu Tây theo nghi thức quân đội: “Đồng chí, tôi tên Lý Đông Đông, hôm nay đều nhờ có đồng chí, nếu không vết thương của thủ trưởng đã nặng hơn rồi."
Nói xong, Lý Đông Đông lén nhìn Yến Thiếu Ngu, thấy anh khẽ gật đầu, mới lên tiếng: “Về phần vị khách nước ngoài Charles mà cô nhắc đến, ông ta bị bắn một phát chí mạng, đã chết rồi.”
Có vẻ như cô đã đoán đúng, có người đang cố ý khơi mào xung đột giữa nước M và nước Z. Charles được cử đi đàm phán với Tống Lâm, hiển nhiên bối cảnh không tầm thường, chuyện này có thể lên đến cấp quốc gia.
Từ Xuyên Cố trầm ngâm một lúc, nói: “Đi gọi bí thư Bạch và chủ tịch Tống đến đây."
Lý Đông Đông gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Từ Xuyên Cố nhận lấy tờ giấy từ Yến Thiếu Ngu, viết nguệch ngoạc vài dòng trên tờ giấy, sau đó cất cây bút đi, lấy con dấu mang theo bên mình ra, đóng dấu lên phía trên tờ giấy.
Ông ấy đưa tờ giấy cho Cố Tiểu Tây: "Tiểu Cố, cháu cầm lấy đi, chuẩn bị xong thì tới báo danh."
Cố Tiểu Tây rũ mắt nhìn tờ giấy trong tay, trên đó rõ ràng viết tên cô, cùng với mục đích đến Quân khu số 8, trong cột liên lạc trực tiếp ghi tên "Từ Xuyên Cốc", còn đóng dấu ở phía trên, là một lá thư giới thiệu.
Trong mắt cô tràn đầy ý cười, cẩn thận nhận lấy lá thư, nghiêm túc nói: "Cảm ơn chú Từ."
Cảm ơn chú đã đưa cháu đến gần mục tiêu của mình hơn một bước.