Đồng nghiệp Diêu Mỹ Lệ gật đầu, dáng vẻ muốn buôn chuyện, ghé sát vào cô, nhỏ giọng nói: "Chính là vậy, thật đáng tiếc, nếu cô đến sớm hơn hai phút thì đã gặp được cô ấy rồi, cô ấy vừa được một chiếc xe ô tô đón đi."
Cánh tay Cố Tiểu Tây khựng lại, ô tô?
Ở công xã Hoàng Oanh có rất ít người có thể lái ô tô, nói thẳng ra, cô chỉ biết một người, trùng hợp là, người đó cũng biết Diêu Mỹ Lệ, vậy thì, Lâm Cẩm Thư đóng vai trò gì trong chuyện này?
Cô cười nhạt một tiếng, cầm đồ rời khỏi xã cung ứng.
Đồng nghiệp Diêu Mỹ Lệ nhìn thấy cô rời đi, không khỏi khoanh tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao đột nhiên không vui vậy? Ghen tị với Mỹ Lệ à? Hừ, nhìn cũng không phải bạn tốt gì, Mỹ Lệ trở về phải nói với cô ấy một tiếng mới được."
*
Trên đường về nhà, Cố Tiểu Tây tìm một nơi hoang vắng, lấy gùi trứng gà từ không gian Tu Di ra, đeo lên lưng, trứng gà là hàng hiếm, định bụng để Cố Đình Hoài mang theo lúc đưa Bạch Mân "về nhà mẹ đẻ"."
Vừa về đến nhà đã thấy Bạch Mân và Yến Thiếu Ly đang ngồi trong sân ngắt rau, còn Yến Thiếu Đường đang ngắm thỏ.
Vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, bọn họ đều có chút kinh ngạc: "Tiểu Tây? Tại sao đột nhiên em lại về thế?"
Cố Tiểu Tây đưa gùi trứng gà cho Bạch Mân, xách đồ trong tay vào nhà, vừa đi vừa nói: "Em xin nghỉ, không phải ngày mai em sẽ đi sao, định bụng làm một ít đồ ăn mang theo."
Bạch Mân vừa định nói, vừa mở tấm vải gùi ra, nhìn thấy cả đống trứng gà bên trong, thì kinh ngạc.
Cô ấy nhăn mày, nhìn ngang nhìn dọc như kẻ trộm, sau đó cẩn thận cầm cái gùi đi vào nhà, Cố Tiểu Tây đang chuẩn bị làm đồ ăn, cô ấy do dự nói: "Tiểu Tây, em đi chợ đen à?"
Trước kia cô ấy không tiện quản việc này, cũng không tiện nói, nhưng bây giờ họ đã là người một nhà, cô ấy vẫn phải nói mấy câu.
Trứng ở xã cung ứng có hạn, nhiều trứng như vậy chắc chắn nguồn gốc có vấn đề, chợ đen là nơi có thể tùy tiện đi sao? Chỉ cần bị người ta tóm đuôi, vậy nhất định sẽ phải ngồi tù, thậm chí ngay cả mạng cũng mất!
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Đến lúc đó chị dâu mang trứng gà về thăm người thân nhé."
Cô ấy đặt cái gùi xuống, tiến lên nắm lấy tay Cố Tiểu Tây, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tây, em không cần phải làm vậy đâu, đây là việc chị và anh của em phải lo, cô gái nhỏ như em, nên suy nghĩ cho bản thân một chút, sao lại đi chợ đen chứ?"
"Đấy là em chưa bị lộ thôi, chị tận mắt nhìn thấy người chợ đen bị treo bảng, diễu hành khắp phố rồi."
"Tiểu Tây, nghe chị đi, đừng bao giờ đến đó nữa. Chợ đen không thích hợp với người bình thường như chúng ta, giờ chúng ta đã đủ cơm ăn áo mặc, tiết kiệm một chút, cũng có thể sống qua ngày."
Lúc Yến Thiếu Ly kéo Yến Thiếu Đường vào, thì nghe được đoạn hội thoại đau lòng của Bạch Mân và Cố Tiểu Tây.
Cô ấy mím môi, nhỏ giọng phụ họa theo: "Tiểu Tây, chị Bạch Mân nói đúng đó, sau này chị đừng đi nữa, chúng ta tiết kiệm một chút là có thể sống qua ngày, chuyện này quá nguy hiểm, ngộ nhỡ không may thì phải làm sao?"