Yến Thiếu Ngu vừa vào cửa, người đầu tiên anh nhìn thấy là cô bé đang ngồi ở đầu giường nghịch túi cát gần lò sưởi.
Cô bé ngồi quay lưng về phía anh nên anh chỉ nhìn thấy chiếc áo khoác và đôi giày bông nhỏ mới tinh, đôi bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm đang cầm túi cát. Anh không ngờ em gái của Cố Tiểu Tây còn nhỏ như vậy, chắc cũng tầm tuổi Thiếu Đường.
Nghĩ đến Yến Thiếu Đường, sắc mặt Yến Thiếu Ngu ảm đạm, ánh mắt tối đi.
Trong lòng anh biết rõ, đã lâu như vậy vẫn chưa tìm được, có lẽ Yến Thiếu Đường đã bị bọn buôn người bán đến một nơi nào đó rất xa, muốn tìm cô bé như mò kim đáy bể. Có lẽ cả đời này, họ cũng không còn cơ hội gặp lại.
Cố Tích Hoài xoa xoa tay, đưa mắt ra hiệu với Cố Tiểu Tây: “Người này là ai?”
Cố Tiểu Tây nhìn Yến Thiếu Đường đang ngồi trên giường đất, chớp mắt, giọng nói có chút trêu chọc: “Yến Thiếu Ngu, thanh niên trí thức mới đến đại đội chúng ta. Có phải rất đẹp trai đúng không?”
Khóe miệng Cố Tích Hoài nhếch lên, mí mắt giật giật, không hiểu em gái không biết điều nhà mình đang làm gì.
Yến Thiếu Ngu nghe Cố Tiểu Tây nói vậy thì nhíu mày. Khi bắt gặp ánh mặt của Cố Tích Hoài, anh bình tĩnh lại, khách khí gật đầu nói: “Chào anh.”
“Chào… Chào cậu.” Cố Tích Hoài nghiêm túc đánh giá Yến Thiếu Ngu, giọng nói có chút kỳ quái.
Sao anh ấy cảm thấy cậu thanh niên trí thức này trông quen quen?
“Chị.” Có vẻ Yến Thiếu Đường chơi chán túi cát trong tay rồi nên chìa bàn tay nhỏ về phía Cố Tiểu Tây, làm động tác muốn bế.
Cố Tiểu Tây cười đi đến bên cạnh bế Yến Thiếu Đường lên rồi nói với Yến Thiếu Ngu: “Đây là em gái tôi, Thiếu Đường, có phải nhìn giống anh hay không?”
Nghe đến đây, Yến Thiếu Ngu hơi nheo mắt lại, không giấu được vẻ kinh ngạc, Thiếu Đường?
Anh nhìn chằm chằm vào cô bé đang được Cố Tiểu Tây ôm trong ngực. Khi cô bé quay đầu lại, là khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn. Yến Thiếu Ngu đột nhiên cảm thấy đầu mình như bị tia sét xé toạc. Anh buột miệng nói: “Thiếu Đường!”
Yến Thiếu Ngu bước nhanh về phía trước, nhìn Yến Thiếu Đường đang chớp mắt trước mặt mình. Thấy cô bé không hề có dấu hiệu ngốc nghếch như trước, đôi môi mỏng của anh run lên, không dám thừa nhận, trán anh cũng nổi gân xanh, mắt cũng dần đỏ lên.
Anh ôm Yến Thiếu Đường, cảm giác sức nặng trong ngực mình, cổ họng anh đau nhót, có chút khô khốc.
Cố Tiểu Tây khẽ mím môi, trong mắt hiện lên một tia nước nhàn nhạt..
Kiếp trước anh không tìm được Thiếu Đường, kiếp này coi như bớt được một chuyện phải lo.
Yến Thiếu Đường có chút sợ hãi, co rúm lại nhìn Cố Tiểu Tây và Cố Tích Hoài. Cô bé không hiểu vì sao đột nhiên bị bế đi, nhưng nhìn anh trai với đôi mắt đỏ rực, trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp khó hiểu.
“Tiểu Tây, chuyện này là sao? Thiếu Đường và người này…” Cố Tích Hoài nhíu mày, cũng không thịt gà nữa.
Anh ấy muốn ôm lại Yến Thiếu Đường nhưng nhìn dáng vẻ kích động của Yến Thiếu Ngu, anh lại không dám tiến lên. Hơn nữa, khi ôm Yến Thiếu Đường, mặt hai người rất gần nhau khiến người khác nhìn qua cũng thấy họ giống nhau
Lúc này trong lòng Cố Tích Hoài mơ hồ hiểu ra, lồng ngực run lên, anh ấy không dám tin.
Cố Tiểu Tây mím môi, không vui nói: “Thanh niên trí thức Yến, anh đang làm gì vậy?”
“Chị!” Nghe cô lên tiếng, Yến Thiếu Đường vội vặn người, duỗi tay về phía cô, trong đôi mắt sáng ngời đào hoa đẫm nước mắt. Thấy vậy, Yến Thiếu Ngu hơi buông tay để Cố Tiểu Tây ôm lấy cô bé trong lòng ngực mình.
Yến Thiếu Ngu cố kìm nén cảm xúc đang không thể kiểm soát, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây mang theo vài phần chật vật hiếm có.
Lúc này, trong lòng anh xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
Tại sao Thiếu Đường bị người ta bắt cóc lại đến đại đội Đại Lao Tử?
Tại sao lại là Cố Tiểu Tây, sao cô biết tên của Thiếu Đường? Hơn nữa, vì sao Thiếu Đường hết ngốc nghếch? Cô bé gọi chị vô cùng trong trẻo, vẻ mặt vô cùng sinh động không có chút ngốc nghếch, hoàn toàn khác với trước đây!