Lời nói của Hạ Lam Chương khiến Chu Dung Dung vô cùng xấu hổ, những người khác trong tiệm cơm cũng bắt đầu chỉ trỏ về phía bọn họ ở bên này.
Chu Dung Dung đâu chịu nổi cơn giận này?
Cô ấy thương tâm gần chết mà nhìn Hạ Lam Chương, cuối cùng chĩa mũi dùi nhắm ngay vào Cố Tiểu Tây, giọng nói cuồng loạn: "Có phải là vì cô ta không? Có phải vì người phụ nữ nên anh mới đổi ý hay không?!"
Chu Dung Dung nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói: "A, anh càng giữ gìn cô ta, càng nói rõ anh đang chột dạ! Làm sao anh Hồng Chương có thể đồng ý để loại phụ nữ không rõ lai lịch này gả cho anh được? Đừng ngu ngốc! Hãy tỉnh lại đi!"
Hạ Lam Chương há to miệng nhìn về phía Cố Tiểu Tây, chỉ sợ cô sẽ vì lời này mà tức giận.
Cố Tiểu Tây lại lắc đầu, bình tĩnh nói: "Đồng chí Hạ, xem ra hôm nay không thể ăn cơm với anh được nữa. Tôi phải đưa em gái về trước, nếu để cô bé đói chết thì đến lúc anh trai cô bé tới thì chắc chắn sẽ đến tìm tôi tính sổ."
Khi nói xong câu này, Cố Tiểu Tây nở nụ cười ngượng ngùng khe khẽ trên mặt.
Mà câu nói đầy mùi trà xanh này cũng khiến bầu không khí tràn ngập thuốc súng lập tức dừng lại.
"Cô... Cô bé không phải là em gái của cô sao?" Hạ Lam Chương miễn cưỡng mỉm cười, thậm chí giọng điệu cũng căng cứng hơn mấy phần.
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên: "Đến lúc tôi và anh trai cô bé kết hôn, thì tự nhiên sẽ là em gái của tôi."
Hạ Lam Chương khựng lại một chút, như thể quả bóng bị xì hơi, biểu cảm trên mặt cũng nhạt dần.
Ánh mắt Chu Dung Dung ban đầu rất nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trong nháy mắt trở nên khó coi của Hạ Lam Chương, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, cô ấy cũng không tiếp tục tìm phiền phức nữa, mà nói: "Sau này khi kết hôn, đừng quên mời tôi và Hạ Lam Chương." "
Câu nói khó nén vui mừng này lại khiến sắc mặt Hạ Lam Chương càng thêm khó coi.
Cố Tiểu Tây không đáp lời, chỉ là cười cười, nói: "Đồ ăn đã gọi lên rồi, coi như tôi mời hai người nhé."
Nói xong, cô ôm Yến Thiếu Đường đi thanh toán, để giỏ lại rồi quay người rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, vất vả lắm mới sống lại một lần, cô cũng không muốn mắc kẹt trong vấn đề tình cảm, huống hồ, trong nội tâm cô chỉ có một người, làm sao cô có thể liên quan gì đến người khác?
Nhưng mà đời trước Hạ Lam Chương có kết hôn không?
Cố Tiểu Tây lắc đầu, không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu vấn đề này nữa.
Cô hạ mắt nhìn xuống Yến Thiếu Đường đang im lặng, ngoan ngoãn ôm cổ cô, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Em đói bụng không? Về nhà chị hầm thịt gà cho en ăn có được không?"
Yến Thiếu Đường chớp chớp mắt, ôm cổ Cố Tiểu Tây càng lúc càng chặt.
Cô vừa mới rời khỏi công xã Hoàng Oanh, phía sau đã truyền đến tiếng gọi của Hạ Lam Chương: "Đồng chí Cố! Cô chờ một chút!"
Cố Tiểu Tây dừng bước, quay đầu nhìn về phía cưỡi xe đạp đuổi theo Hạ Lam Chương, hắn cảm xúc nhìn đã khôi phục, trên mặt mặc dù không có nhiều tiếu dung, nhưng y nguyên nhìn sáng sủa ánh nắng.
Cố Tiểu Tây nhìn hắn dừng lại xe đạp, hỏi: "Đồng chí Hạ? Anh có chuyện gì sao?"
Hạ Lam Chương mỉm cười lịch sự nói: "Để tôi đưa hai người trở về, chúng ta không phải là bạn sao? Cô để lại cho tôi nhiều đồ ăn như vậy, tôi cũng không thể khiến hai người chưa ăn cơm mà còn phải đi bộ về phải không?"
Anh ấy vỗ vỗ ghế sau xe: "Nào, lên xe đi!"
Cố Tiểu Tây dừng một chút, nhìn Yến Thiếu Đường, cũng không từ chối nữa: "Vậy làm phiền anh rồi."
Hạ Lam Chương lắc đầu, đợi các cô ngồi xuống thì đạp xe đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.
Trên đường đi, anh ấy nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi vì những gì vừa xảy ra.”
Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Không sao, anh không cần để ở trong lòng."