Cố Tiểu Tây sờ lên đầu của cô bé, nói khẽ: "Sau này để Thiếu Đường cho thỏ nhỏ ăn, được không nào?"
Yến Thiếu Đường không nói chuyện, cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé vào trong giỏ, giống như muốn chạm vào con thỏ nhỏ nhưng lại không dám. Cố Tiểu Tây cong khóe môi, túm lấy một con đặt vào lòng bàn tay rồi tiến lại gần cô bé.
Cô bé chớp chớp mắt, cuối cùng đưa tay chạm vào bộ lông xù của con thỏ nhỏ, vừa sờ vào một cái đã khiến cô bé giật nảy mình.
Yến Thiếu Đường nhìn con thỏ, lại nhìn chính mình, dường như cảm thấy rất khác biệt.
Cố Tích Hoài ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, anh ấy cười nói: "Cô gái nhỏ này chơi vui thế."
Anh ấy vừa dứt lời, Cố Đình Hoài đã trở lại, vén rèm lên nói: "Cười cái gì thế?"
"Anh cả!" Cố Tiểu Tây để Yến Thiếu Đường tự mình chơi với con thỏ nhỏ, đứng dậy nhìn Cố Đình Hoài đang cười bất lực đưa cho cô một túi giấy trong tay: "Ầy, không phụ sự mong đợi của mọi người, thóc giống đây, nhưng mà em muốn trồng ở chỗ nào?"
Cố Tiểu Tây vui mừng khôn xiết, cô nhận thóc giống nhưng không trả lời.
Cô nhìn Yến Thiếu Đường đang chơi đùa nghiêm túc với con thỏ nhỏ, lại nhìn Cố Tích Hoài đang ngồi trên giường đọc sách: "Anh ba, hôm nay em chạy một ngày quá mệt mỏi, đang tính ngủ một lát, Thiếu Đường nhờ anh đấy!"
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật một cái: "Em thật sự không coi anh là người ngoài." "
Cố Tiểu Tây giả vờ siết chặt nắm đấm rồi mỉm cười, sau đó vội vàng bước vào phòng.
Cố Đình Hoài cười lắc đầu, chợt thấy con thỏ nhỏ bên trong chiếc giỏ, ngạc nhiên nói: "Thỏ con à? Từ đâu ra thế?"
Cố Tích Hoài hất cằm về phía căn phòng của Cố Tiểu Tây: "Còn có thể từ đâu được? Người cả ngày thần thần bí bí kia kìa."
Cố Tiểu Tây sững sờ một lát, sau đó mỉm cười lắc đầu.
*
Ngay khi Cố Tiểu Tây trở về phòng, cô đã cài then cửa rồi tiến vào không gian Tu Di.
Lúa mạch đã chín, con thỏ nhỏ cũng bắt đầu chạy nhảy vui chơi trên đồng cỏ, cô tin rằng không bao lâu nữa, bọn nó sẽ lớn lên rồi sinh sôi ra một quần thể tựa như bầy gà vậy.
Mặc dù số lượng gia cầm vẫn còn thưa thớt như cũ, nhưng từ không tới có đã là một khởi đầu tốt.
Cố Tiểu Tây cắt lúa mạch, lại nhặt trứng gà về, sau đó mới bắt đầu gieo hạt thóc. Thóc giống khô và dẹt, thoạt nhìn chất lượng rất kém, cô cau mày múc một bầu nước giếng để ngâm hạt thóc giống trong đó.
Đợi cho đến khi hạt giống ngậm no nước rồi mới gieo hạt.
Cố Tiểu Tây dọn dẹp nhà kho một chút, nghĩ đến chuyện ngày mai mình phải đi gặp Hạ Lam Chương, nên chuẩn bị mang cho anh ấy một ít đặc sản không gian. Giờ không phải mùa vải nên không thể mang ra được, quả táo thì có thể mang một ít, lại thêm ít trứng gà và ớt quả, cũng coi như là quà to rồi.
Hạ Lam Chương đã giải quyết được tình trạng khó khăn nhất thời của cô, anh ấy là người tốt.
Nhưng mà cô không có cách nào đáp lại tình cảm của anh ấy được, nên đương nhiên ngày mai cô phải nói rõ ràng chuyện này.
Cố Tiểu Tây bận rộn việc trong không gian Tu Di xong, rồi mới quay lại phòng, Yến Thiếu Đường vẫn đang nhìn con thỏ nhỏ, đúng là tâm tính của một cô gái nhỏ, cứ si mê ngồi ở đó, nhưng vẵn khiến người ta yêu mến hơn nhiều lúc ngồi đờ đẫn.
"Thiếu Đường lại đây nào, để chị đo cho em, chúng ta làm quần áo mới được không?" Cố Tiểu Tây cầm thước dây đến gần Yến Thiếu Đường, đỡ cô bé đứng lên, đo kích thước chiều rộng vai, chiều rộng vòng eo và những nơi khác, sau đó cắt vải ra trước.
Mùa đông sắp đến, bông là thứ không thể thiếu. Tuy nhiên vào những năm 1970, bông đã thực hiện theo phương pháp mua bán thống nhất, người bán sẽ định lượng bằng phiếu cung ứng tương đương, giá thu mua rất cao, đó cũng là một trong những lý do quan trọng khiến mọi người không thường xuyên may quần áo mới.
Nếu như cô nhớ không lầm, lúc này giá bông lót hẳn là một đồng hai một cân.
Bông lót chính là bông đã được gia công, có thể sử dụng trực tiếp.
Yến Thiếu Đường còn nhỏ tuổi, vóc người cũng không cao nên muốn làm một bộ áo bông quần bông cho cô bé thì cần nhiều lắm là một cân bông lót, nhưng mà không có phiếu bông thì cũng không thể làm được, hay là... Cô trồng ít bông nhỉ?