Đắc tội một người còn chưa đủ, lại đắc tội thêm một người, sắc mặt Vương Bồi Sinh tái xanh, cũng không muốn nói chuyện với Lý Hồng Mai, ông ấy quay đầu nói với Vương Phúc: “Bí thư chi bộ, ông về trước đi, hôm nay tôi không đi, xử lý xong chuyện trong nhà đã.”
Vương Phúc nhìn ông ấy một cái, cũng xem như khá hiểu ông già này.
Ông ta đưa tay vỗ vỗ vai Vương Bồi Sinh: “Có chuyện gì từ từ nói, Hồng Mai không có con, cũng là người đáng thương.”
Vương Bồi Sinh không lên tiếng, cho đến khi những người chung quanh đều giải tán, ông ấy mới tiến lên túm cánh tay Lý Hồng Mai trở về nhà.
*
Bên kia, Cố Tiểu Tây cũng không quay về chỗ chăn nuôi nữa.
Lý Hồng Mai là một người đầu óc không được rõ ràng, ai biết bà ta có ghi hận mà gây ra chuyện gì đó cực đoan hay không?
Bên cạnh cô còn có Yến Thiếu Đường, thật sự không có tâm tư để ầm ĩ với Lý Hồng Mai nhưng cô đi thành phố Chu Lan đã hai ngày, trứng gà cũng đưa tới hai ngày, sao lúc này Lý Hồng Mai lại đột nhiên nổi điên nổ súng?
Nghe ý tứ của Vương Bồi Sinh thì ông ấy cũng đã biết tính cách của Lý Hồng Mai, cho nên cũng không nói với bà ta chuyện đã xảy ra, vậy sao bà ta biết ông ấy cho phụ nữ mượn phiếu lương thực?
Cố Tiểu Tây híp mắt suy tư.
Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, ngày xưa Vương Bồi Sinh cũng không phải chưa từng cho người khác mượn phiếu lương thực. Tuy Lý Hồng Mai không thích, nhưng cho tới bây giờ phản ứng cũng chưa từng kịch liệt như vậy, rốt cuộc hôm nay bà ta nổi điên vì điều gì?
Ngay sau đó, Cố Tiểu Tây trầm mặt trong phút chốc, hừ một tiếng không nhẹ không nặng.
Nếu nói chuyện nhà cô ai rõ ràng nhất thì đương nhiên là người trong nhà. Cha, anh cả và anh ba không nhiều lời, ngoại trừ ở Cố Duệ Hoài ở trung tâm y tế không làm gì, chuyện gì cũng nói với Điền Tĩnh thì cô không nghĩ tới ai khác.
Chuyện này chắc chắn không khỏi dính líu đến Điền Tĩnh! Cũng không biết cô ta đã thì thào cái gì với Lý Hồng Mai.
Cố Tiểu Tây nhắm mắt lại, về nhà đưa rổ, lại đưa Yến Thiếu Đường ra ruộng.
Cố Chí Phượng từ xa đã nhìn thấy Cố Tiểu Tây, vội vàng bước tới nghênh đón: “Bé à, sao con về sớm thế?”
“Cha, con chuẩn bị đi huyện, cha giúp con chăm sóc Thiếu Đường.” Cố Tiểu Tây nói xong, đưa tay Yến Thiếu Đường tới trong tay Cố Chí Phượng nhưng ánh mắt cô bé vẫn đờ đẫn, lôi kéo vạt áo của cô không chịu buông tay.
Cố Tiểu Tây bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Thiếu Đường, chị có việc phải đi ra ngoài một chuyến, tạm thời em đi theo cha chị nhé? Chị sẽ cố gắng về thật sớm.”
Yến Thiếu Đường chớp mắt một cái, cũng không biết lời này có tác dụng hay không, mà cô bé buông lỏng tay ra.
Cố Tiểu Tây đưa tay ôm lấy Yến Thiếu Đường, lại nhét vào trong túi cô bé hai quả trứng gà luộc chín, ngẩng đầu nói với Cố Chí Phượng: “Cha, lát nữa Thiếu Đường đói bụng thì cha bóc trứng cho con bé ăn, con đi sớm về sớm.”
Cố Chí Phượng gật đầu, đưa tay xoa đầu Yến Thiếu Đường: “Được! Cha biết rồi, con đi đi.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, đi một bước quay đầu ba bước.
Cô không về nhà, chuẩn bị đi tới huyện, trên đường còn gặp phải Trần Nhân làm việc trong ruộng nhưng không biết bởi vì mấy lần không chiếm được lợi lộc gì trong tay cô hay sao đó, mà Trần Nhân chỉ nhìn cô một cái rồi dời mắt đi.
Cô đã trưởng thành, không còn ngu ngốc như trước nữa.
Điền Tĩnh không đi làm, không biết là đang quấn lấy Trần Nguyệt Thăng, hay là lại đến trung tâm y tế tìm anh hai ngu xuẩn như heo của cô để tăng thiện cảm, hay bị Nhậm Thiên Tường ra tù lén lút theo dõi dây dưa.