Cố Đình Hoài không giấu diếm gì, kể cho Cố Tiểu Tây nghe tất cả chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Hóa ra ngày hôm đó khi Cố Đình Hoài đi làm không lâu, Điền Tĩnh mặt đầy lo lắng tìm đến, nước mắt lưng tròng, nếu không biết chuyện cô ta không thích Cố Duệ Hoài thì sợ là đều tưởng rằng hai người họ có tư tình gì đó rồi.
Điền Tĩnh luôn mồm nói vì cô ta nên Cố Duệ Hoài mới bị thương, nên cho dù thế nào cũng phải đi xem thử.
Anh ấy hết cách đành phải xin nghỉ và đưa Điền Tĩnh đến trung tâm y tế trong huyện.
Cố Duệ Hoài vốn là người không chịu nhàn rỗi, chân bị thương, không thể cử động nên dễ cáu kỉnh, vừa nhìn thấy Điền Tĩnh, cả người anh ta như vừa sống dậy, dáng vẻ tràn đầy sức sống đó khiến Cố Đình Hoài nhìn mà sợ.
Khi Điền Tĩnh nhìn thấy cái chân bị thương của Cố Duệ Hoài thì không ngừng khóc. Dáng vẻ cô ta chân thành đến mức ngay cả những bệnh nhân khác trong phòng cũng phải thầm hỏi thăm Cố Chí Phượng, vì nghĩ rằng đó là con dâu chưa qua cửa của ông ấy. Họ lại còn liên tục nói rằng cô con dâu tương lai này rất có tình có nghĩa.
Cố Chí Phượng tức đến mức đỏ mặt tía tai, nhưng lại không thể nặng lời với một cô bé như Điền Tĩnh.
Cố Đình Hoài cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng đương sự thì không thấy vậy!
Điền Tĩnh lấy một ít đường đỏ và bánh ngô do chính cô ta làm ra, rồi lại nhét ba đồng cho Cố Duệ Hoài, nói rằng đây do cô ta trộm dành dụm được, người nhà không biết, biết anh ta chữa bệnh tốn tiền nên lấy ra hết vân vân và mây mây.
Thao tác này khiến cho Cố Duệ Hoài hoàn toàn quỳ mọp trước sự chăm sóc dịu dàng âu yếm của Điền Tĩnh.
Trong mắt Cố Đình Hoài hiện lên sự hối hận: “Bây giờ có thể nói là Điền Tĩnh nói gì thằng hai nghe nấy.”
Nếu biết cách tiến công an ủi của Điền Tĩnh có thể ăn sạch Cố Duệ Hoài, khiến anh ta hoàn toàn mất đi chính kiến của mình thì anh ấy sẽ không đưa Điền Tĩnh tới trung tâm y tế. Lần này, anh ấy đã làm làm hại thằng hai rồi.
Cố Tiểu Tây nhìn Cố Đình Hoài, an ủi: "Anh cả, anh đừng tự trách mình, cho dù anh không đưa cô ta tới, cô ta vẫn có thể đi nhờ người khác. Đây không phải lỗi của anh, là do anh hai không biết nhìn người, anh ấy đáng bị ngã một cái thật đau."
“Bé à?” Cố Đình Hoài hơi sửng sốt, không hiểu lời này của cô có gì.
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen đầy vẻ sắc bén.
Sau khi sống lại, cô tìm đủ mọi cách để người nhà tránh xa, chán ghét Điền Tĩnh, nhưng lại quên mất biến số lớn nhất là Cố Duệ Hoài, người có tình cảm sâu sắc với Điền Tĩnh. Đời trước, cho dù biết người tố cáo Cố Chí Phượng đầu cơ trục lợi là Điền Tĩnh, anh ta cũng không hết hy vọng.
Nếu không phải Điền Tĩnh đã lấy chồng, e rằng anh ta vẫn còn ôm hy vọng, cả đời ngu ngốc không lấy vợ sinh con.
Điền Tĩnh tuyên bố muốn kiểm soát Cố Duệ Hoài trong tay, từ đó thâm nhập vào nhà họ Cố, vậy thì cứ tương kế tựu kế đi!
Tuy rằng không hiểu tại sao bây giờ Điền Tĩnh lại bắt đầu nhắm vào nhà họ Cố, nhưng nếu cô ta nhất quyết không chịu bỏ cuộc, vậy nếu không khiến cô ta hài lòng thì chẳng phải đã phụ lòng cô ta à?