Cô ta là Điền Tĩnh, hiện giờ cũng là Sử Uyển Đình.
Mang theo sự oán hận ngập trời quay trở về, lại chưa từng nghĩ tới việc đánh bậy đánh bạ lại vô tình đến quân khu thứ tám, vừa vặn đụng phải Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, trong lòng cô ta biết rất rõ ràng, Cố Tiểu Tây sẽ không bỏ qua cho cô ta, thay vì ngồi không chờ chết, không bằng nên nghĩ cách khác.
Cho nên, cô ta đã không chút do dự đi đến thủ đô, tìm được Ngọc Yêu Nương, người đã thi triển thuật hàng đầu quỷ cho mình khi trước.
Khi đó thực ra cô ta cũng không tin tưởng Ngọc Yêu Nương, dù sao thì cô ta cũng chỉ là một người ngẫu nhiên bà ta gặp được trên đường sau khi cải trang thành thầy bói đoán mệnh mà thôi.
Lúc đó, cô ta tưởng rằng Ngọc Yêu Nương chỉ lấy cô ta ra trêu đùa, chỉ vì lừa tiền, nhưng sau khi thực sự chứng kiến thủ đoạn của giáng đầu sư, cô ta mới biết được thế giới trước kia mình sống hẹp hòi biết bao nhiêu, mà thế giới trong cuốn tiểu thuyết này cũng hoàn toàn không đơn giản.
Ngọc Yêu Nương nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nghiêm túc quan sát cô ta vài lần, chợt vẻ mặt dịu xuống: "Được rồi, chúng ta hiện tại là quan hệ hợp tác, bài xích và phòng bị với tôi như vậy cũng không phải chuyện tốt lành gì, tới đây, ngồi xuống, chúng ta lại tiếp tục bàn bạc về Cố Tiểu Tây này."
Xưa này bà ta luôn không có lợi thì không dậy sớm, lúc trước ra tay giúp đỡ Điền Tĩnh, chẳng qua chỉ là vì nhìn ra cô ta là người may mắn, có lợi cho bà ta và Khương Bính Nhung mà thôi, đáng tiếc, phế vật này không chỉ thất bại, lại còn tiêu hao hết tất cả vận may của bản thân.
Cô ta của hiện tại, cùng lắm chỉ là một cái khác không hồi rõ đầu rõ đuôi, hoạt đồng bằng oán niệm, sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn.
Tuy nhiên, phế vật cũng có cách dùng của phế vật, tất cả đều phụ thuộc vào thủ đoạn của người thao túng.
Trong lòng Sử Uyển Đình thoáng buông lỏng, đi vòng sang bên cạnh ngồi xuống, trước sau vẫn luôn giữ khoảng cách với Ngọc Yêu Nương.
Ngọc Yêu Nương cười khẩy một tiếng, cũng không thèm để ý, đi đến mép giường ngồi xuống, ngón tay gõ nhẹ, một con rắn nhỏ màu xanh tươi liền chui ra từ vạt áo của bà ta, nó chỉ to bằng chiếc đũa, trong không kh ủng bố chút nào, chỉ là sự kết hợp giữa mỹ nhân và rắn rốt cuộc vẫn rất mê người.
Sử Uyển Đình cũng biết thái độ của mình quá mức cấp tiến, để tránh việc trở mặt với Ngọc Yêu Nương, không khỏi hạ giọng nói: "Ngài muốn biết chuyện gì về Cố Tiểu Tây? Tôi đã nói cho ngài biết tất cả những gì mình biết."
Ngọc Yêu Nương đùa giỡn với con rắn xanh: "Chỉ cần nói rằng hiện tại cô ta đang ở đâu, chúng ta cần đi đâu tìm cô ta."
"Quân khu thứ tám, Cố Tiểu Tây hiện tại đang làm quân y trong quân khu thứ tám, cô ta đã kết hôn, gả cho con trai cả của nhà họ Yến là Yến Thiếu Ngu, thực ra, cho dù không phải vì ân oán cá nhân, ngài cũng không thể không giết cô ta, nếu không, đối với phe Khương mà nó cũng không phải chuyện tốt gì."
Sử Uyển Đình, hoặc là nói Điền Tĩnh, giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại dùng hết sức lực xúi giục, không hề che giấu chút nào.
Ban đầu cô ta cho rằng sau khi nghe xong lời này, Ngọc Yêu Nương sẽ chỉ lạnh lùng cười, giống như tiên nhân bễ nghễ coi thường chúng sinh như con kiến, ai ngờ, sau khi bà ta nghe xong, sắc mặt thế mà lại thay đổi đột ngột, nắm chặt cơ thể con rắn nhỏ, con rắn nhỏ bị đau, phát ra tiếng r3n rỉ "xì xì xì".
Hàng mày liễu của Ngọc Yêu Nương dựng ngược, lạnh lùng nói: "Cô nói cái gì? Quân khu thứ tám? Nhà họ Yến? Vì sao trước đây con không nói?!"
Cô ta lùi về phía sau vài bước: "Cho dù cô ta gả cho Yến Thiếu Ngu, đến quân khu thứ tám thì thế nào? Ở trong mắt phe Khương, cô ta cùng lắm chỉ là một con kiến nhỏ có thể bị bóp ch ết bất cứ lúc nào, tại sao ngài lại khẩn trương như thế?"
"Ngu xuẩn!" Ngọc Yêu Nương khó thở, hung hăng ném mạnh con rắn xanh trong tay ra ngoài, ném thẳng lên người Điền Tĩnh.
Sắc mặt Điền Tĩnh trắng tái nhợt, nhưng không dám lộn xộn, cô ta biết đồ vật trong tay người phụ nữ này đều là chất độc, lỡ đâu bị cắn một phát, e rằng chỉ vài phút sau sẽ mất mạng, cô ta không thể để sinh mệnh không dễ dàng gì mới đạt được này bị hủy trong tay Ngọc Yêu Nương.
Ánh mắt Ngọc Yêu Nương oán độc, giống như con rắn độc chọn người để ăn thịt: "Đáng lẽ tôi nên nghĩ tới, lẽ ra nên sớm hơn."
Bà ta hung hăng nói ra những lời này, đứng dậy lập tức đi ra bên ngoài, sải bước dài, hoàn toàn không để ý đến miệng vết thương trên đùi.
Điền Tĩnh bị hành động này của bà ta dọa sợ, im như ve sầu mùa đông, có thể tưởng tượng đến sự tình có liên đến Cố Tiểu Tây, lại không dám ở lại chỗ này, khẽ cắn môi đuổi theo, chờ đến khi cô ta đuổi theo xuống lầu, liền nhìn thấy Ngọc Yêu Nương đang nói chuyện điện thoại.