Làn da Nhan Thiên Uyển bây giờ hồng lên vì nhiễm ɖu͙ƈ vọng. Cảm giác khó chịu cứ quấn lấy cô.
Bên trong người nóng rẫy như bị thiêu đốt nhưng lại không có ai dập lửa. Mặt nhăn nhó như muốn khóc. Anh ngẩng đầu lên thấy thế thì nhanh chóng tiến vào người cô.
Vẫn chặt khít như thế khiến anh khó di chuyển. Cơn đau truyền đến không khác gì lần đầu tiên làm cô hét lên: ” Á…. “
Anh nói: ” Em rất đau sao? Thấy em đau như vậy anh càng đau lòng hơn! “
Nói rồi anh định đứng lên cô lấy hai chân mình quấn chặt lấy hông anh.
Anh nói: ” Em… “
Cô cất giọng yếu ớt vì ɖu͙ƈ vọng dẫn dắt nói: ” Em không sao! “
Lúc nghe thấy anh định đứng dậy cô rất hoảng loạn không tiếp tục chẳng khác nào giết cô sao? Nên cô đành liều lĩnh hành động.
Nghe cô nói như thế anh cũng không kiêng dè gì nữa nhanh chóng tiến vào người cô. Di chuyển nhẹ nhàng rồi nhanh dần nhanh dần….
Nhiệt độ căn phòng nóng bỏng. Tiếng thở dốc và âm thanh rêи rỉ kiều mị xoá tan vẻ tĩnh mịch của buổi đêm.
Ánh trăng chiếu rọi vào căn phòng càng làm tăng lên xúc cảm của những người trong căn phòng. Họ triền miên hết lần này đến lần khác.
Đến gần sáng cả hai đều mệt mỏi, người con gái dựa vào ngực người đàn ông mắt nhắm nhưng vẫn lẩm bẩm: ” Anh lúc nào cũng ức hϊế͙p͙ em! “
” Chẳng phải là em quyến rũ anh sao? “
Mãi không thấy trả lời anh cúi xuống thì ra cô đã ngủ rồi, hơi thở đều đặn phả hết lên ngực anh. Anh vẫn ngắm nhìn người trong lòng đôi mắt không có cảm giác mỏi mệt.
Thật ra từ lần trước thấy cô như thế anh cũng không muốn cô lại đau như vậy nữa nên không muốn cô nữa.
Nhưng cô như một đoá hoa anh túc tuy đẹp mà độc. Biết rằng nó độc nhưng vẫn muốn lại gần, vẫn muốn trầm luân.
[……]
Sáng hôm sau anh thay quần áo để lại cho cô một mảnh giấy rồi rời khỏi nhà.
Hôm nay anh về nhà chính vì sợ cô lo lắng nên không nói cho cô biết.
Anh tiến vào cửa nhà chính có mấy người cất tiếng: ” Chào thiếu gia “
Anh tiến vào thấy quản gia thì cất tiếng hỏi: ” Bà và mẹ tôi đâu? “
” Lão phu nhân và phu nhân đang ở phòng ăn thưa thiếu gia “
” Tôi biết rồi ” Anh nói xong thì bước nhanh vào phòng ăn.
Thấy bà nội và mẹ anh nói: ” Chào bà nội, chào mẹ “
” ŧıểυ Vân về rồi thì cùng ăn đi. Mau ngồi xuống! ” Bà anh nói.
” Con mau ngồi xuống ăn cùng luôn đi ” Mẹ anh cất lời.
Anh lại hỏi thẳng: ” Hôm qua bà nội và mẹ qua công ty kêu con về nhà chính có việc gì? “
Biết chắc anh không chịu nhún nhường nên bà nội anh nói: ” Cháu còn nhớ Jenny không? “
” ŧıểυ Ny, em ấy trở về rồi sao? “
” Phải! Nó đã từ Mỹ trở về rồi! “
” Thế thì sao chứ, bà nội? “
” Nó dù sao cũng là vị hôn thê của cháu. Cũng nên bàn chuyện cưới hỏi rồi! “
” Tại sao con phải lấy Jenny? Con chỉ xem em ấy như em gái thôi! “
” Đã có ước định đâu phải muốn hủy liền hủy? “
” Cháu không lấy, cháu có bạn gái rồi! “
” Cô gái ấy sau này có thể giúp đỡ cháu trong sự nghiệp không? Nhưng Jenny thì có thể nó nhất định giúp đỡ được cháu! “
” Cô ấy không cần giúp đỡ cháu. Cháu cũng không cần ai giúp đỡ, một mình cháu có thể tự chống đỡ để che chở cho cô ấy! ” Giọng anh vô cùng cương quyết.