Điện thoại rơi xuống bên cạnh thảm, mặt trái bị lật lên, từ góc quay của camera sau, Lục Diệu nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của Ôn Ngôn sau đó vì cô nghiêng người về phía trước mà mờ dần đi….
Ôn Nhan nhanh chóng nhặt điện thoại lên, mặt cô đã đỏ bừng sau đó cô đặt điện thoại lên trên tủ giày.
“Cầm cái điện thoại cũng không xong, ngày nào em cũng nghĩ đến cái chuyện gì vậy?” Ôn Thần đã đổi dép lê xong, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của cô. “Sao mặt lại đỏ như vậy? Cơ thể không thoải mái à?”
“Không thoải mái!”
Ôn Thần cười cười, “Chậc chậc, mặt đỏ thế này mà lại không thoải mái sao?”
“Cút đi!” Ôn Ngôn nhấc chân dùng giày cao gót nhỏ đạp vào chân anh ấy, cô sợ anh ấy còn quay lại nên vội chạy ra bên ngoài.
“Chạy chậm một chút!” Ôn Thần vui vẻ cầm lấy điện thoại còn không quên lớn tiếng nói, “Cẩn thận trơn ngã!”
Lục Diệu nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ trong video chạy đi nhanh chóng, nghĩ đến hình ảnh cô cúi người nhặt điện thoại thì yết hầu của anh nghẹn lại.
Sau khi Lục Diệu đi rồi, người trong nhà cũng không nhắc đến anh trước mặt của Ôn Ngôn nữa, ngoại trừ Ôn Thần.
….
Ôn Thần thường xuyên treo từ anh Tứ này ở trên miệng, anh ấy nói rằng Lục Diệu là một bộ đội trong đội huấn luyện của anh ấy có kinh nghiệm thực chiến không tầm thường. Anh cũng là một trong mười bộ đội có tài năng hạng nhất.
Ôn Ngôn chỉ yên lặng nghe, yếu tố thời gian hơn nữa mỗi ngày cô đều phải vội vàng đối phó với mấy người xem mắt, nên trong trí nhớ của cô cũng không nhớ đến người đàn ông tên Lục Diệu này nữa. Sau một tháng đúng là đã dần quên mất anh.
Có lẽ không phải là quên, chỉ là cấm mình nhớ đến.
Buổi tối cô nhận được một cuộc gọi video, là bạn thân của cô Tân Nhiễm gọi đến. Hai người học chung học viện nghệ thuật biên đạo chuyên nghiệp của Đại học New York, là bạn cùng lớp, lại là người cùng quê, hai người cũng rất hợp nhau, ngoài giờ học thường xuyên làm bài tập cùng với nhau.
Sự khác biệt giữa Ôn Ngôn và Tân Nhiễm là sau khi tốt nghiệp họ đã chọn hai con đường khác nhau.
Sau khi Tân Nhiễm tốt nghiệp thì trở về thành Bắc làm đạo diễn chính kịch, Ôn Ngôn lựa chọn ở lại New York làm những bộ phim tình dục với quy mô khá là lỏng lẻo.
“Ngôn Ngôn cậu cứu mình với.” Trong video Tân Nhiễm làm ra vẻ đáng thương, sau đó quay camera về phía chân của mình, “Ngày hôm trước tớ bị trẹo chân phải nằm viện nửa tháng, bác sĩ không cho tớ xuất viện nói là sai chân quá nghiêm trọng.”
“Nhưng bộ phim tớ làm đạo diễn mới chỉ quay được một nửa, trước cuối năm là phải giao cho bên Bắc Điện rồi, nhưng tiêu chuẩn của mấy người phó đạo diễn kia đều không được. Dù sao cậu cũng ở nhà nhàn rỗi mà, cậu đến đây giúp tớ được không, bằng không tớ sẽ xong đời luôn.”
Tân Nhiễm ra vẻ đáng thương bĩu môi khóc nấc lên.
Cô thành công, Ôn Ngôn đồng ý rồi.
Một phương diện là giúp Tân Nhiễm, mặc khác trong khoảng thời gian này cô muốn tranh thủ né tránh, cuộc sống xem mắt đã quá mệt mỏi rồi.
Ôn Ngôn biết chuyện cô muốn đi thành Bắc, anh ấy đã đưa cho cô phương thức liên lạc của Lục Diệu. “Nếu đến thành Bắc gặp chuyện gì khó khăn thì gọi điện thoại cho anh Tứ, anh Tứ là người trong nhà không cần phải khách sáo với anh.”
“Được.” Ôn Ngôn không từ chối, nhìn anh ấy sau đó lưu lại.
Wechat nhắc nhở thông tin thêm bạn tốt trong danh bạ, hai chữ Lục Diệu cực kỳ rõ ràng. Nhưng cô lựa chọn bỏ quả không kết bạn.
…..
Đêm đó Ôn Ngôn bay đến thành Bắc, Tân Nhiễm đã cử trợ lý đến đón.
Cô cảm thấy hơi mệt mỏi nên đã chợp mắt một lát ở trên xe, hơn một giờ sau mới tới khách sạn của đoàn làm phim, sau khi xuống xe cô mới phát hiện quân khu Hoa Bắc cách khách sạn này không xa.
Trong video Tân Nhiễm cũng chưa nói với cô là quay phim gì, Ôn Ngôn cũng không hỏi chi tiết, cô vẫn cho rằng phim lần này là loại phim thành thị, tuyên truyền về nhân vật Kỷ Thực, nhưng khi về đến phòng nhìn thấy kịch bản thì ngây ngẩn cả người.
Phim tuyên truyền quân khu Hoa Bắc.
Cái tiên đầu tiên hiện lên vô cùng quen mắt, quân khu Hoa Bắc thượng tướng- Lục Diệu.