Sau khi đồ ăn được dọn ra hết, Lục Diệu gắp cho Ôn Ngôn rất nhiều thức ăn nhưng cô không hề động đũa. “Muốn anh qua đó đút cho em ăn à?”
Mặc dù giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức răn đe không thể cưỡng lại được. Cô sợ anh sẽ nói cho người nhà biết sự thật về đêm hôm đó New York, vì vậy cô đành phải nghe lời cầm đôi đũa lên ăn đồ anh trong bát mà anh gắp.
Một lát sau cô mới phát hiện ra, tất cả những món ăn trên bàn đều là những món trước kia cô đã đặt, không thiếu cũng chẳng thừa một món nào. Ngay cả chỗ ngồi trong phòng riêng của bọn họ cũng giống lần trước.
Hoá ra anh lại nhớ rõ như vậy….
Cô đã quên gần hết, nhưng anh vẫn nhớ rõ…
Khi cô vừa thấy cảm động một chút, thì cô lại nhớ đến những lời mà Thẩm Lan nói.
Ôn Ngôn tự nhắc nhở bản thân: Anh đối xử tốt với tất cả những người phụ nữ khác, chứ Ôn Ngôn không phải người duy nhất.
….
Sau đó bọn họ cũng không nói thêm bất kỳ câu nào với nhau, Lục Diệu gắp đồ ăn thì Ôn Ngôn ăn.
Nhìn thấy cô nghe lời như vậy, Lục Diệu bỏ đôi đũa xuống để hút một điếu thuốc.
Ôn Ngôn biết khi anh hút thuốc liên tục như vậy thì tâm trạng của anh đang phiền muộn, nên cô cố không để ý đến anh, vẫn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Biết cô dùng cách ăn cơm để trốn tránh mình, Lục Diệu trêu chọc. “Sau khi ăn xong thì giải tán luôn sao?”
“Khụ khụ!...” Miếng cá chua cay ở trong miệng cô trực tiếp vướng ở cổ họng, Ôn Ngôn bị sặc ho khan vài tiếng.
“Sợ anh đến vậy sao?” Khi nghe được lời muốn làm tình cùng anh em cũng dọa đến như vậy à?”
Ôn Ngôn cầm cốc nước lên uống mấy ngụm để lấy lại giọng, lúc này mặt của cô đã bị sặc đến đỏ bừng.
Lục Diệu vẫn ngồi đối diện với cô, anh để ý hôm nay cô mặc một chiếc váy hai dây dài, bên ngoài khoác một chiếc chiffon màu vàng nhạt. Trang điểm rất tinh xảo, đặc biệt là chỗ khóe mắt nhếch lên, phối hợp với đôi mặt hạnh nhân to tròn nhìn vô cùng quyến rũ. Khi ở Tây Bắc cô không bao giờ trang điểm nhiều, nhưng khi về đến Tương Thành lại có dáng vẻ câu người đến như vậy….
Anh nhả ra một vòng khói, sau đó nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt. “Em có biết không? Chỉ cần vừa nhìn thấy em thì phía dưới của anh đã cương rồi.”
Không muốn nghe thêm bất kỳ một câu nào nữa, Ôn Ngôn cầm túi xách đứng dậy muốn đi ra khỏi đây.
Đầu lưỡi của Lục Diệu đè lên răng, ngón tay xoa xoa điếu thuốc, anh nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô. Lửa giận kìm nén đã lâu trong nháy mắt bùng nổ, anh bật dậy, bước nhanh mấy bước đuổi kịp cô. Sau đó anh giữ chặt lấy cánh tay đang để ở tay nắm cửa của cô, nhấc chân đá vào then cửa để cửa đóng lại.
Ôn Ngôn bị anh đẩy lên trên cánh cửa, cơ thể bị xoay lại, ngay sau đó anh đã áp lên môi của cô.
Nụ hôn của Lục Diệu rất ngang ngược, anh giữ chặt cổ cưỡng ép cô há miệng, sau đó quấn lấy lưỡi của cô mút vào, tàn sát bữa bãi trong khoang miệng của cô. Vừa nếm được hương vị của cô, dục vọng của anh đã bị mất khống chế.
Đầu gối của Ôn Ngôn ngăn trở không cho anh chen vào giữa hai chân mình, không ngừng xô đẩy anh. Nhưng cô không phải là đối thủ của anh, sau khi bị hôn đến mức sắp không thở nổi nữa, cô mới phẫn nộ, mở miệng cắn mạnh vào môi dưới của anh!
“A….” Lục Diệu rời khỏi môi cô, sau đó đầu lưỡi của anh liếm môi dưới, vừa liếm một cái trong khoang miệng đã tràn ngập vị máu tươi.
Anh liếm môi sau đó nhìn cô giống như con quỷ hút máu, cả người tản ra vẻ ti tiện của một kẻ săn mồi. Ôn Ngôn thở dồn dập, hai mắt mở lớn. “Tôi nói cho anh biết Lục Diệu, anh đừng hòng chạm vào tôi một lần nữa!”
“Nếu anh vẫn chạm vào thì sao? Em sẽ lại dùng tự sát uy hiếp anh à?” Anh cười xấu xa, sau đó bắt đầu cởi thắt lưng. “Không cần tự sát, để anh cho em chết kiểu khác! Đụ chết em! Làm em sướng đến chết, việc này sẽ thoải mái hơn việc em uống thuốc ngủ để tự sát.”