Ôn Ngôn nắm chặt khẩu súng, nhắm ngay trán của anh, ngón tay nắm lấy cò súng. Cô biết một khi kéo xuống, người đàn ông này sẽ phải trả giá đắt.
Khi đối diện với ánh mắt của anh, trong đầu của cô lại hiện lên những hình ảnh hai người từng ở bên nhau: Anh nặn người tuyết cho cô, nấu cơm cho cô, không để cô phải chịu bất kỳ sự ấm ức nào, bảo vệ cô, cưng chiều cô, hứa hẹn sẽ cưng chiều cô cả đời, yêu cô cả đời.
Nhưng một người đàn ông tốt đẹp như vậy, bốn năm trước lại trói cô xuống dưới thân, không quan tâm sự cầu xin của cô mà phát tiết thú tính. Anh xỏ xuyên qua cơ thể cô rất nhiều lần, chiếm hữu cô, huỷ hoại cô.
Nếu không phải vì anh, làm sao cô có thể đánh mất người mà cô đã yêu suốt bảy năm?
Hai lần đi ngang qua Thần Chết, rất nhiều lần cô đã muốn từ bỏ mạng sống của chính mình.
Những bất hạnh mà cô gặp phải, tất cả đều vì người đàn ông trước mặt này.
“3…… 2….. 1……” Khi số 1 phát ra, Ôn Ngôn mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, cô bình tĩnh như không. “Tôi sẽ không giết anh, nếu giết anh chẳng phải tôi sẽ là tội phạm nước Z hay sao, lúc đó tôi sẽ bị chửi rủa cả đời.”
Cô ném khẩu súng xuống đất, “Anh có trách nhiệm trong nhiệm vụ của anh, tôi cũng có nguyên tắc của cô. Lục Diệu, anh phải mang theo món nợ với tôi sống hết cuộc đời này, bởi vì đây mới là sự trừng phạt nặng nhất đối với anh. Dù sao anh cũng có thể phụ trách với tôi, suốt ngày chạy tới nhà họ Ôn tiếp cận tôi, đúng là khiến cho anh lo lắng rồi.”
“Thật ra anh không cần phụ trách với tôi, đêm đó anh không cưỡng hiếp tôi thì tôi cũng bị những kẻ đó cưỡng hiếp. So với việc bị cưỡng hiếp tập thể, tôi tình nguyện để anh cưỡng hiếp.”
Lục Diệu khống chế ngọn lửa âm ỉ trong lồng ngực, “Em cảm thấy anh vì muốn phụ trách với em nên mới hao tổn tâm cơ lừa em đến tay sao?”
“Lý do không quan trọng, quan trọng là giữa hai chúng ta ngay từ đầu đã là giả. Hiện tại chúng ta chấm dứt.”
8 giờ tối, Ôn Ngôn kéo va li ra khỏi phòng. Vừa mới ra đến thang máy cô đã nhìn thấy Thượng Quân Ngạn.
Rõ ràng Thượng Quân Ngạn đi không vững lắm, sắc mặt anh ta tái nhợt, bàn tay che ở trước ngực.
Nhìn thấy dưới chân anh ta đầy máu, Ôn Ngôn mới phát hiện anh ta bị thương.
“Lục Diệu đâu rồi?” Vì mất máu quá nhiều mà giờ phút này Thượng Quân Ngạn thật suy yếu. Anh ta chống vào tường đi về phía trước.
Ôn Ngôn đỡ anh ta đến cửa, đúng lúc này Lục Diệu mở cửa ra.
Nhìn thấy bộ dạng của Thượng Quân Ngạn, anh lập tức đỡ lấy anh ta. “Quân Ngạn làm sao vậy?”
“Không biết, chắc là sắp chết rồi.”
Ánh mắt Thượng Quân Ngạn nóng lên, hơi thở mỏng manh nhưng vẫn không quên phản kích lại. “Người phụ nữ này miệng độc thật, lúc trước không hiểu sao Lục Diệu lại nhìn trúng cô vậy?”
Ôn Ngôn liếc mắt nhìn anh ta một cái sau đó quay người đi về phía thang máy.
“Không đuổi theo à?” Thượng Quân Ngạn ngẩng đầu nhìn anh, “Tạm thời tôi vẫn chưa chết được, cậu mau đuổi theo cô vợ nhỏ của cậu đi.”
“Đuổi không kịp.” Lục Diệu thu hồi tầm mắt lại, anh đỡ Thượng Quân Ngạn vào trong phòng. “Lúc nãy cô ấy lấy cả cái chết để uy hiếp tôi, tôi còn đuổi thế nào đây?”
Lúc nãy trước khi đi ra ngoài Ôn Ngôn đã uy hiếp anh, chỉ cần anh bước ra khỏi cửa nửa bước, cô sẽ chết trước mặt của anh ngay lập tức. Anh biết cô không nói xuông cho xong, dù sao bốn năm trước cô từng tự sát đến hai lần.
Cho nên Lục Diệu sợ, sợ ép cô quá mức, cô sẽ lại làm tổn thương chính mình một lần nữa.
Wirs giúp Thượng Quân Ngạn lấy viên đạn ra, lúc băng bó vết thương, Lục Diệu đã hỏi anh ta. “Ai nổ súng vậy?”
“Cậu nghĩ là ai?” Trên khuôn mặt tái nhợt của Thượng Quân Ngạn xuất hiện một nụ cười giễu cợt, “Mới có mấy năm không gặp, cô ấy càng ngày càng đẹp, ta tay cũng rất tàn nhẫn. Lúc nãy bắn một phát, nếu tôi mà không trốn đi, có khi đã bỏ mạng rồi cũng nên.”
“Đắc tội với ai cũng đừng nên đắc tội với mấy người phụ nữ, thật sự trở mặt nhanh hơn cả lật sách. Sướng xong là muốn giết người, đúng là đắc tội không nổi mà.”