Khi Lục Diệu đi ra khỏi phòng tắm, Ôn Ngôn đang ngẩn người ngồi trước cửa sổ sát đất. Trên người cô vẫn mặc áo sơ mi màu trắng của anh, cô ngồi khoanh chân lại, đầu dựa vào cửa kính. Nhìn thấy anh đi ra, cô nở nụ cười trào phúng. “Tiếng Anh của anh Tứ rất tốt sao?”
“Cũng được.” Anh bước qua vuốt tóc cô, “Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Muốn nghe.” Sau khi thấy anh đi đến trước mặt mình, cô lùi lại vài bước, sau đó dùng chân quấn lấy chân anh. “Muốn nghe anh Tứ gọi em là cục cưng.”
Lúc đó, máu trong cơ thể của Lục Diệu giống như đọng lại.
Động tác vuốt tóc của anh dừng lại, anh nhìn nụ cười trào phúng trên gương mặt của cô. “Em dã biết hết rồi sao?”
“Biết cái gì?” Ôn Ngôn nhíu mày lại, sau đó lại cong môi kéo anh đến gần. “Anh Tứ bị làm sao vậy?”
Cô vươn tay kéo dây áo tắm bên hông của cô ra, vuốt ve cơ bụng căng chặt của anh, móng tay cào nhẹ vào đó sau đó ngẩng đầu cười vui vẻ. “Anh Tứ có rất nhiều bí mật sao? Em cũng có, anh có muốn nghe một chút hay không?”
…. Lục Diệu yên lặng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cô.
“Anh Tứ biết tại sao em muốn ký hợp đồng hôn nhân giả với anh không?” Cô tự hỏi tự trả lời, “Bởi vì trước khi biết anh Tứ em đã biết Thịnh Tây Quyết mở công ty phim ảnh, công ty đó tên là Thịnh Thế.”
“Em đến thành Bắc với mục đích tiếp cận anh ta….”
“Có phải em rất xấu xa hay không?” Tay cô lại vươn lên phía trước vuốt ve, mỗi lần đều rất dịu dàng. “Em cũng cảm thấy mình rất xấu xa, cố tình tìm hiểu lý lịch sơ lược của công ty anh ta, lại cố ý cho anh ta hy vọng, để anh ta và Bạch Phỉ ly hôn để anh ta quay lại theo đuổi em. Kết quả công ty đóng cửa, còn bị nhà họ Thịnh đuổi ra ngoài, một con phượng hoàng lại có kết cục bị nhà họ Bạch đuổi ra ngoài.”
“Hiện tại người trong vòng ở thành Bắc đều chê cười anh ta, chê cười anh ta ăn cơm mềm chưa đủ đã bị nhà họ Bạch đuổi ra ngoài. Nhìn thấy anh ta bị như vậy, trong lòng em cảm thấy rất sung sướng.”
Khi vuốt ve đến ngực của anh, Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh biết không anh Tứ? Đời này em hận nhất hai người đàn ông, một người là Thịnh Tây Quyết, một người nữa chính là tên đêm đó đã cưỡng hiếp em.”
“Người đằng trước em chỉ muốn huỷ hoại anh ta, nhưng người đằng sau, em muốn giết hắn, giết chết hắn.”
“Bởi vì hắn đã huỷ hoại em, huỷ hoại cuộc đời của em. Nếu không phải vì hắn, đêm đó em đã đồng ý lời cầu hôn của Thịnh Tây Quyết, giao sự sạch sẽ của mình cho anh ta, kết hôn và sinh con cho anh ta.”
Ánh mắt chờ đợi nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao quý trước mặt, “Hiện tại em đã biết người đàn ông cưỡng hiếp em là ai, trước kia chẳng phải anh Tứ nói anh sẽ giúp em giết hắn sao? Bây giờ có còn tính không?”
Nghe đến đây, Lục Diệu đã hiểu rõ ý định của cô, anh gật đầu nói. “Tính.”
“Vậy được, anh Tứ có thể bắt đầu rồi.” Cô lấy ra khẩu súng lục từ phía sau lưng, sau đó đưa đến trước mặt người đàn ông. “Giúp em giết hắn đi.”