“Cô còn thắc mắc gì về những gì tôi vừa nói không?”
“Dạ, không ạ.” Cố Tầm trả lời theo phản xạ, vội vàng cúi mắt để che đi vẻ bối rối.
Nếu để sếp phát hiện vừa rồi mình lại ngẩn người, chắc chắn cơm áo gạo tiền không giữ nổi.
“Tôi nói vậy cô hiểu hết chứ?”
“Dạ, hiểu rồi ạ.” Cô gật đầu liên tục, cố tỏ ra chăm chú, trong lòng chỉ mong mau mau được rời khỏi đây.
“Sếp yên tâm, em sẽ sửa lại ngay.”
Yến Thanh Hà tất nhiên không bỏ qua ánh mắt lảng tránh của cô, khẽ cười:
“Không cần phiền phức vậy đâu, cô sửa luôn tại đây đi, như vậy sẽ nhanh hơn.”
“Ơ... Như vậy có làm phiền sếp không ạ? Hay là để em về phòng sửa cho tiện.” Cố Tầm nghe vậy càng căng thẳng, cố gắng tìm cách thoái thác.
Không nói đến cảm giác hồi hộp khi chỉ có hai người trong một phòng, quan trọng là vừa rồi cô gần như chẳng nghe rõ gì cả. Cô còn định về hỏi Na Na giúp, nếu sửa ngay ở đây thì chẳng phải sẽ lộ tẩy à?
“Cô nghi ngờ quyết định của tôi sao?” Giọng anh vẫn bình thản, không hề tỏ ra khó chịu, nhưng lại khiến Cố Tầm lập tức đổi giọng:
“Vậy... phiền sếp chỉ dẫn ạ.”
Yến Thanh Hà nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng chỉ muốn bật cười vì đáng yêu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Anh chỉ vào chiếc bàn làm việc cách đó không xa:
“Cô ngồi ở đó đi, có gì không hiểu thì lại hỏi tôi.”
“Cảm ơn sếp Yến.” Đã nói đến mức này, dù trong lòng không muốn, Cố Tầm cũng đành cầm bản báo cáo sang bàn bên cạnh ngồi sửa.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác mình như quay lại thời học sinh, bị thầy giáo gọi vào phòng riêng để sửa bài vì làm bài kiểm tra không tốt.
Cảm giác này, dù bao nhiêu năm trôi qua, vẫn chẳng dễ chịu hơn chút nào.
Cố Tầm thở dài, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, sửa lại những lỗi cơ bản nhất, nhưng vẫn còn nhiều chỗ không biết nên chỉnh thế nào.
Cô cũng không dám hỏi thẳng tổng giám đốc Yến, chỉ biết ngồi nhìn chằm chằm vào báo cáo, thầm nghĩ chỉ cần chờ đến khi sếp mất kiên nhẫn thì mình sẽ được cho về. Hồi còn đi học, cô cũng toàn làm vậy, lần nào cũng là thầy giáo chịu không nổi phải đuổi cô ra khỏi phòng. Tuy quá trình hơi dày vò, nhưng kết quả vẫn ổn.
“Cố Tầm.” Khi cô đang thả hồn trên mây, giọng tổng giám đốc Yến lại vang lên. Cô ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt tuấn tú của anh.
“Lúc nãy tôi gọi cô qua đây chắc chưa kịp ăn trưa đúng không?” Anh cầm một hộp cơm màu xanh biển: "Đây là cơm trưa tôi tự nấu, cô ăn tạm đi.”
“Hả? Sếp tự nấu cơm trưa ạ?” Cố Tầm ngạc nhiên nhìn anh, lắp bắp: "Em... em không đói lắm đâu, sếp ăn đi ạ.”
“Không ăn trưa thì làm việc không hiệu quả đâu.” Anh đặt hộp cơm lên bàn, giọng không cho phép từ chối.
“Thật ra em...” Cô còn định viện cớ, nhưng bụng lại kêu “lục cục” đúng lúc, khiến cô nghẹn lời.
Thấy tổng giám đốc Yến mỉm cười, Cố Tầm chỉ muốn độn thổ, cuối cùng vẫn phải nhận lấy hộp cơm.
“Cảm ơn sếp.”
“Không có gì.” Anh đáp nhẹ, rồi quay lại bàn làm việc tiếp tục đọc tài liệu.
Cố Tầm mở hộp cơm, mùi thơm lập tức lan tỏa. Thịt gà nướng vàng ruộm, rau xanh mướt cùng ít chà bông, nhìn thôi đã muốn ăn rồi, chưa kể toàn bộ đều là món cô thích.
Cô nuốt nước bọt, nhìn sang Yến Thanh Hà:
“Sếp, em ăn phần này nhé, còn sếp?”
“Tôi không đói, cô cứ ăn đi.” Anh cúi đầu, không nhìn về phía cô: "Cô cứ yên tâm mà ăn.”
Nghe vậy, Cố Tầm cũng không khách sáo nữa, lấy đũa bắt đầu ăn lấy ăn để.
Ngon thật! Không thua gì đầu bếp nhà hàng.
Mắt cô sáng rực lên, cắm cúi ăn sạch hộp cơm. Những định kiến về sếp Yến kỳ quặc đã tan biến, trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩ:
Sếp Yến đúng là người tốt!