Có Tên Biến Thái Dưới Giường Tôi

Chương 23: Âm hồn không tan

Trước Sau

break

Dù trung tâm thương mại tràn ngập đủ loại váy áo đẹp mắt, Cố Tầm vẫn lơ đãng, chỉ nhìn Na Na hào hứng thử từng bộ, còn mình chẳng có chút hứng thú nào.

“Cố Tầm, cậu xem bộ này với bộ kia, cái nào đẹp hơn?” Na Na lưỡng lự cầm hai chiếc váy màu gần giống nhau, cổ áo hơi khác, hỏi ý kiến.

“Tớ thấy bên phải...”

“Đúng không, tớ cũng nghĩ thế,” chưa kịp để Cố Tầm nói hết, Na Na đã tự quyết: "Quả nhiên bên phải đẹp hơn, tớ thích nó từ đầu rồi. Xem ra gu thẩm mỹ hai ta vẫn giống nhau ghê.”

Cố Tầm:... Thật ra tớ muốn nói bên phải không đẹp bằng bên trái, nhưng thôi, giờ cứ im lặng thì hơn.

Thấy Na Na lại chạy vào phòng thử đồ, chắc còn lâu mới ra, Cố Tầm do dự rồi đi về phía toilet gần đó.

“Hô ——”

Vốc nước lạnh lên mặt, cảm giác mát lạnh mới giúp Cố Tầm phần nào tỉnh táo, lau khô mặt xong cô lại nhớ đến tên biến thái trên xe buýt.

Thật ra cô cũng từng cố nhìn bóng lưng hắn qua cửa kính xe, nhưng ánh nắng phản chiếu quá mạnh khiến hình bóng ấy mờ nhạt, chỉ lờ mờ nhận ra đó là người cao lớn, mặc áo gió đen và đội mũ. Đáng tiếc, kiểu ăn mặc ấy quá phổ biến, chỉ dựa vào đó không thể tìm ra ai là thủ phạm.

Nghĩ đến đây, Cố Tầm không khỏi nản lòng, vứt khăn giấy vào thùng rác, vừa định quay lại tìm Na Na thì trong khoảnh khắc xoay người, đôi mắt cô bỗng mở to.

Người kia... là...

Đầu óc trống rỗng, hô hấp dồn dập, thân thể còn phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, cô vội nép mình sau cột.

Rất nhanh, Cố Tầm thấy một người đội mũ đen quay đầu như đang tìm ai đó, đứng lại một lúc rồi chậm rãi rời đi. Đợi đến khi người ấy khuất khỏi tầm mắt, cô mới dám bước ra.

Chẳng lẽ tên biến thái ấy bám theo mình đến tận đây? Hắn còn muốn làm gì nữa? Chưa chịu từ bỏ sao?

Lòng Cố Tầm trĩu nặng, tâm trạng vừa dịu xuống lại căng thẳng trở lại, đứng ngây ra trước gương toilet thật lâu mới dám quay về.

“Cố Tầm, vừa rồi cậu chạy đâu thế? Quay đi một cái đã không thấy đâu, làm tớ giật cả mình.” Na Na chọc vào tay cô, thấy Cố Tầm không phản ứng lại vẫy tay trước mặt: "Này, sao ngẩn ra vậy?”

“Hả... À, cậu vừa nói gì cơ?” Cố Tầm như bừng tỉnh từ trong mộng, ngơ ngác nhìn Na Na.

“Thật lạ, hôm nay cậu khác hẳn mọi khi. Có chuyện gì không? Nói tớ nghe, biết đâu tớ giúp cậu được gì đó, chúng ta là bạn mà?”

“Tớ...” Cố Tầm do dự, cuối cùng hít sâu, định kể cho Na Na nghe một chút thì giọng lại nghẹn nơi cổ họng.

Trong đầu cô vẫn ám ảnh hình bóng người mặc đồ đen, như bóng ma không chịu buông tha.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc