Chuông điện thoại vang lên.
Tạ Uyển Oánh vừa nghe xong lời Đào sư huynh thì nhận được tin nhắn thoại.
"Oánh Oánh."
Là giọng của Ngô Lệ Toàn.
"Ta vừa định ra ngoài thì phát hiện có chuyện rồi."
"Chuyện gì vậy?"
"Xe của bác sĩ Đào bên bệnh viện các ngươi đậu trong tiểu khu bị ai đó tông rồi."
[...]
Cảm ơn cả nhà đã theo dõi! Chúc ngủ ngon~
"Ngươi thấy ở tiệm sửa xe?" Tạ Uyển Oánh hỏi.
"Cái gì mà tiệm sửa xe? Ngươi không nghe rõ ta nói sao?" Ngô Lệ Toàn kinh ngạc: "Không lẽ độ nhạy tai của ngươi hôm nay giảm sút?"
Tạ Uyển Oánh cũng không biết nên giải thích thế nào, bởi vì vừa nãy có người rõ ràng nói rằng xe hắn đang sửa trong tiệm. Có lẽ hắn có hai chiếc xe, một chiếc bị tông nên mang đi sửa, còn một chiếc thì đậu lại trong tiểu khu.
Nhưng dù thế nào…
Tài xế và Đào Trí Kiệt – người đang ngồi ghế phụ – cả hai đã mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Từ kính chiếu hậu, hắn có thể nhìn thấy tiểu sư muội của mình đang nghiêm túc suy nghĩ lý do giúp hắn.
Khoảnh khắc đó, Đào Trí Kiệt bất lực đưa tay lên trán, gần như muốn che cả mặt.
Trời ơi, tình huống này chẳng khác nào quăng hắn vào quan tài rồi đóng nắp lại cả!
Đây chính là… bị vạch trần ngay tại trận!
Nhưng hắn vẫn còn một tia hy vọng—miễn là đầu dây bên kia chịu nể mặt mà ngừng lại!
Đáng tiếc, chuyện không như mong muốn.
Ai cũng biết, tiểu tỷ tỷ Ngô Lệ Toàn của Tạ Uyển Oánh là người cực kỳ tốt bụng. Tốt bụng đến mức… mỗi lời nàng nói ra đều như đóng thêm một chiếc đinh vào quan tài của kẻ nào đó, thịch thịch thịch!
"Hắn đậu xe trong bãi của tiểu khu. Hôm nay ta vừa ra ngoài thì phát hiện. Xe ta vẫn luôn đậu gần chỗ hắn và Tào sư huynh, đứng từ xa là có thể nhìn thấy nhau."
Nói rồi, để chắc chắn mình không nhìn nhầm, Ngô Lệ Toàn còn cẩn thận đi vòng quanh xe của Đào Trí Kiệt một lượt, xác nhận lại một lần nữa: "Biển số xe không sai. Ta đọc số cho ngươi, đến lúc đó ngươi cứ hỏi hắn có phải xe của hắn không. Ta thấy đèn xe trước bị đâm vỡ rồi, có lẽ nên báo cảnh sát để kiểm tra xem ai là người gây ra."
Tạ Uyển Oánh ngước mắt lên, lại nhìn sang Đào sư huynh đang ngồi phía trước.
Đào Trí Kiệt hoàn toàn không dám rời tay khỏi mặt, cứ che kín như vậy, không nhúc nhích.
Ngồi bên cạnh hắn, tài xế Tào Dũng mắt nhìn thẳng về phía trước, bộ dáng nghiêm túc, tựa như đã hóa thân thành một người lái xe chuyên trách, chỉ nhớ mỗi nhiệm vụ là lái xe mà thôi.
Hai vị sư huynh với vẻ mặt nghiêm nghị, một người trầm tư, một người chăm chú lái xe, tạo nên một bầu không khí chuyên chú của những người trong giới y học. Tạ Uyển Oánh thầm thở dài, đoán chừng hai người họ căn bản không để ý đến cuộc trò chuyện giữa nàng và Ngô Lệ Toàn.
Nhưng thực tế, Tào Dũng và Đào Trí Kiệt đã bị âm thanh "thịch thịch thịch" cùng tiếng gõ quan tài "đinh đinh" của Ngô Lệ Toàn làm cho chấn động cả tâm trí, đầu óc trở nên trống rỗng. Không nghĩ ra được cách đối phó nào hợp lý, hai người đành giả bộ làm như không nghe, không thấy.
"Ngươi sao lại im lặng vậy, Oánh Oánh?" Ngô Lệ Toàn nhận ra sự yên tĩnh khác thường bên phía Tạ Uyển Oánh, tò mò hỏi.
"Không có gì đâu." Tạ Uyển Oánh thu ánh mắt khỏi hai vị sư huynh, nhẹ giọng đáp: "Ta tin rằng Đào sư huynh sẽ đưa xe đến tiệm sửa chữa."
Hai chữ "tin tưởng" từ miệng tiểu sư muội như hai cái tát giáng thẳng lên mặt Đào Trí Kiệt, khiến hắn cảm thấy lòng bàn tay đang che mặt cũng nóng lên theo.
"Ngươi biết hắn định đem xe đi sửa sao? Ngươi đã nói chuyện với hắn rồi à?" Ngô Lệ Toàn nghe vậy thì yên tâm hơn, liền nói tiếp: "Chủ yếu là ta không có số của hắn, chỉ có thể gọi cho ngươi để nhờ ngươi báo lại. Nếu hắn đã biết thì không sao rồi."
"Lệ Toàn, cảm ơn ngươi."
"Ngươi cảm ơn ta làm gì?" Ngô Lệ Toàn vốn tưởng một người khác đang nói lời cảm tạ, liền bật thốt lên: "Khách sáo làm gì, sau này là hàng xóm lâu dài, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."
Lời chốt hạ đầy nhiệt tình của tiểu Ngô tỷ tỷ khiến hai người ngồi phía trước không khỏi cứng đờ, tim đập dồn dập đến mức khó thở.
Đây đâu phải giúp đỡ đơn thuần, mà rõ ràng là một lời cảnh cáo: về sau nếu có định nói dối, tốt nhất hãy kiềm chế một chút, bởi vì bọn họ có một người hàng xóm luôn theo dõi sát sao. Mặc dù, chắc chắn Ngô Lệ Toàn không có ý đó thật sự, nàng ta chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ mà thôi. Nhưng nếu đã nói dối thì chí ít cũng nên báo cho tiểu Ngô tỷ tỷ một tiếng, để nàng còn phối hợp "diễn" cho trọn vẹn.
Hai người kia ngầm ghi nhớ bài học cay đắng lần này.
"Không nói nữa, ta cúp máy đây."
Cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc.
Bầu không khí trong xe lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn, ai nấy đều như được hồi sinh, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Uyển Oánh bất giác nhận ra bên cạnh mình, Phan Thế Hoa cũng đang thở hổn hển không rõ lý do.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của nàng, Phan Thế Hoa lập tức khác thường, không còn dịu dàng như mọi khi, mà vội vàng xua tay ra hiệu bảo nàng đừng nhìn hắn.
Tình cảnh hiện tại rõ ràng là các sư huynh đã cố tình giấu giếm Tạ Uyển Oánh, hắn không muốn vô tình chọc vào tổ ong vò vẽ này, nếu không sẽ bị các sư huynh "hận" đến chết mất!
Bác sĩ Tống đâu rồi?
Tống bác sĩ, người sâu sắc như một vị thần miêu, ngồi yên lặng hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe, tai đeo tai nghe, hoàn toàn thể hiện tinh thần hai tai không nghe chuyện đời, dường như đã đoán trước sẽ có chuyện xảy ra nên chẳng hề có ý định tham gia vào cục diện hỗn loạn này.
Thở dốc, lại thở dốc. Mọi người trong xe chắc hẳn đang gấp rút nghĩ xem nên hóa giải tình huống này thế nào thì—
Linh linh linh!
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, chói tai chẳng khác gì còi báo động.
Tào Dũng giật nảy người như bị điện giật, theo phản xạ vội vàng vươn tay nhấn nút nhận cuộc gọi. Có lẽ trong tiềm thức hắn chỉ đơn giản muốn dập tắt âm thanh cảnh báo này, nên chưa kịp nhận ra mình không nên nghe cuộc gọi này vào lúc này.
Vì...
Hắn đang lái xe, mà điện thoại lại mở loa ngoài.
“Tào Dũng!” Giọng nói của Chu Hội Thương như dầu đổ vào lửa, từ bên kia điện thoại vang lên đầy giận dữ. “Chuyện gì thế hả? Người ta nói ngươi với vị Phật gia kia sáng nay chạy đi đâu rồi?”
Tào Dũng & Đào Trí Kiệt: Giả chết thôi.
Quả thật, chuyện này chẳng khác nào một cái lỗ thủng khổng lồ, chẳng biết phải vá lại thế nào. Lúc này bọn họ chỉ muốn... chạy trốn.
“Ngươi sao lại không nói gì, Tào Dũng?” Chu Hội Thương thấy hắn im lặng, sốt ruột đến phát cáu. “Mau khai ra các ngươi đang ở đâu! Ta cảnh cáo, đừng có mà dám nói dối! Ngươi biết rồi đấy, nếu có chuyện gì, ta và Phó Hân Hằng nhất định phải là những người đầu tiên biết rõ!”
“Chờ một chút rồi nói sau.” Tào Dũng đột nhiên bừng tỉnh, lập tức giơ tay muốn cúp máy.
“Giọng ngươi nghe yếu ớt thế, có phải sáng giờ chưa ăn gì không? Có muốn ta mời ngươi ăn tối không?” Chu Hội Thương đột nhiên đổi giọng, hỏi đầy quan tâm.
... Không phải là chưa ăn, mà là tim sắp ngừng đập đến nơi rồi!
Tào Dũng và Đào Trí Kiệt cùng chung một suy nghĩ.
Nghe đến đây, chỉ còn thiếu một chút nữa là chọc thủng lớp màn che giấu này rồi.
Nhìn hai vị sư huynh phía trước vẫn câm nín, sắc mặt căng thẳng, Tạ Uyển Oánh bất giác nhớ đến tình huống lần trước khi nàng đưa đại biểu ca đi tìm thầy chữa bệnh. Khi ấy cũng giống hệt như bây giờ, chỉ là vai trò bị đảo ngược mà thôi.
Nàng biết rõ, các sư huynh tuyệt đối không phải cố ý nói dối để làm điều xấu, mà chỉ là lời nói dối thiện ý.
Lúc ấy, Tào sư huynh cùng mọi người đã giúp nàng giấu chuyện, dù biết rõ tình hình nhưng không ai nói ra, chỉ lặng lẽ yểm trợ, chờ nàng tự quyết định khi nào muốn thổ lộ. Sự quan tâm âm thầm đó, dù không thể nói là cách đối phó hoàn hảo nhất, nhưng cũng là cách dịu dàng nhất. Khi ấy, nàng đã thực sự cảm động đến suýt rơi nước mắt.
Giờ đến lượt nàng rồi.
“Chu sư huynh.”
Giọng nói bất ngờ của nàng khiến Chu Hội Thương lập tức dựng thẳng tai, đầy ngạc nhiên: “Ngươi đang ở cùng bọn họ sao?”
“Đúng vậy, ta đang đi cùng Tào sư huynh. Chu sư huynh, để ta nói rõ tình hình với ngươi.”
(...)
Nghe thấy nàng chủ động muốn báo cáo, mọi người trong xe, thậm chí cả người ở đầu dây bên kia điện thoại, đều sửng sốt đến mức ngây ra như phỗng.
"Ngươi, ngươi... muốn nói gì?"
Chu Hội Thương lộ rõ vẻ hoảng loạn, giọng nói cũng có chút lắp bắp. Hắn hoàn toàn không ngờ Tạ Uyển Oánh lại chủ động ra mặt, nên nhất thời có chút hoảng sợ.
Trong xe, mọi người cũng không khỏi kinh hãi.
Phía trước, Tào Dũng và Đào Trí Kiệt đồng loạt đưa mắt nhìn nhau qua kính chiếu hậu, ánh mắt sắc bén mà đầy cảnh giác quét về phía nàng: Nàng đã đoán được bao nhiêu rồi? Chúng ta để lộ sơ hở đến mức nào?
Bên cạnh, Phan Thế Hoa nuốt nước bọt, trong lòng thấp thỏm: Tạ đồng học định nói cái gì?
Trên cửa sổ xe phản chiếu một đôi mắt nâu đầy bất an, dường như đã mơ hồ đoán được nàng sắp ném ra một quả bom hạt nhân!
"Chu sư huynh, hôm nay ta đi họp ở Phương Trạch cùng Tào sư huynh và Đào sư huynh. Chúng ta vẫn luôn ở đó, không hề đi đâu khác. Ta có thể làm chứng cho bọn họ."
Giọng điệu của Tạ Uyển Oánh vô cùng nghiêm túc, tựa như đang báo cáo công tác chính quy.
Một câu nói này chẳng khác nào một quả bom hạt nhân khổng lồ, khiến cả người ở đầu dây bên kia lẫn mọi người trong xe đều bùng nổ!
"Ta có nghe nhầm không?" Chu Hội Thương hét lên, không tài nào tin được, liền quay sang hỏi những người xung quanh.
Xét đến việc giờ này bệnh viện chưa tan làm, nếu Chu sư huynh không ở nhà, thì chắc chắn đang ở bệnh viện thảo luận cùng đồng nghiệp.
"Ngươi không nghe nhầm."
Người đáp lại hắn là Phó Hân Hằng, giọng nói lạnh như băng, như một dấu xác nhận chắc chắn.
Tạ Uyển Oánh: Phó lão sư cũng có mặt ở đó sao…
"Tạ Uyển Oánh, ngươi?" Lại có một giọng nói khác vang lên, chính là tiền bối Chu Tuấn Bằng đang lớn tiếng trách cứ nàng.
"Đừng vội trách nàng."
Một giọng nói mới xuất hiện, chính là Thường Gia Vĩ. Hắn không để những người khác chỉ trích nàng, thẳng thắn nói: "Nếu nàng giúp bọn họ nói dối, chắc chắn là bị Tào Dũng uy hiếp!"
Xem ra, một đám người đang tụ tập ở khoa Tim mạch chờ tin tức.
"Không, không phải đâu!" Tạ Uyển Oánh vội vàng thanh minh, giọng đầy nghiêm túc. Đây là quyết định của chính nàng, sao có thể để các sư huynh bị oan được?
"Oánh Oánh."
Một giọng nói dịu dàng vang lên trước, như muốn trấn an nàng, nhưng ngay sau đó, Thường Gia Vĩ lập tức gầm lên với những người còn lại: "Tào Dũng, các ngươi tự nói đi! Làm gì để nàng ra mặt giúp các ngươi nói dối?"
Hai người phía trước, những người vừa được nàng bảo vệ, vẫn còn chưa hoàn hồn. Biểu cảm kinh ngạc đến mức như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ.
Đào Trí Kiệt thậm chí còn ngồi bệt xuống ghế, đầu óc rối loạn: Cái quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao người bị gạt như nàng lại chủ động ra mặt giúp bọn hắn che giấu lời nói dối chứ?
Lúc này, Tào Dũng mới bừng tỉnh, hắn lập tức ấn tắt điện thoại, rồi trầm giọng nói: "Chúng ta sắp đến rồi, có gì đến nơi rồi nói sau."
Ý hắn rất rõ ràng—có chuyện gì cứ để hắn chịu trách nhiệm, tuyệt đối không thể để nàng làm bia đỡ đạn.
Xe chạy vào bãi đỗ xe của bệnh viện, cuối cùng cũng đến nơi. Mọi người lần lượt xuống xe.
Vừa mới bước xuống, còn chưa kịp thở phào, Đào Trí Kiệt đã nghe thấy một tiếng gọi từ phía sau—
“Sư huynh, ngươi bỏ quên đồ.”
Thấy Đào Trí Kiệt để quên chiếc túi vải đựng tạp chí học thuật, Tạ Uyển Oánh vội nhắc nhở.
Nghe vậy, Đào Trí Kiệt quay người lại, nhận lấy chiếc túi từ tay nàng. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc thoáng qua, tựa như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Nhìn thấy ánh mắt sư huynh, Tạ Uyển Oánh khẽ gật đầu, thầm nghĩ: [Hiểu rồi, ta hiểu mà, sư huynh.]
Cuối cùng cũng đoán được nàng đang băn khoăn chuyện gì, Đào Trí Kiệt giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, giọng điệu ôn hòa: “Có chuyện gì thì cứ giao cho ta và Tào sư huynh, ngươi không cần bận tâm.”
Tạ Uyển Oánh nhìn theo bóng dáng sư huynh, trong lòng thầm nhủ—các sư huynh quả nhiên đều là những người tốt nhất. Nàng lựa chọn tin tưởng.
Điện thoại vang lên.
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía Tống Học Lâm—người hiếm khi yên lặng, lúc này đang lấy điện thoại ra chuẩn bị nghe máy.
Là cuộc gọi từ vị tiền bối "ngốc nghếch" kia.
Tống Học Lâm nhíu mày, ngón tay khẽ nhấn nút nghe.
“Các ngươi đã về chưa?” Hoàng Chí Lỗi hạ giọng hỏi.
“Ừm.” Tống Học Lâm đáp.
“Tào sư huynh có ở cùng các ngươi không? Ta vừa gọi cho hắn nhưng không liên lạc được.”
Lúc này, điện thoại của Tào Dũng đang bị một người bên khoa Ngoại Tim Ngực chiếm dụng, rõ ràng là đang tranh luận với ai đó.
“Sao vậy?” Nhận ra tình hình có vẻ nghiêm trọng, Tào Dũng nhanh chóng vươn tay lấy điện thoại nghe máy.
“Sư huynh.” Hoàng Chí Lỗi báo cáo, “Người kia đã chạy rồi.”
“Ai chạy?” Nghe báo cáo vừa mơ hồ vừa rời rạc, Tào Dũng suýt chút nữa mắng cho một trận.
Bị sư huynh nhắc nhở, Hoàng Chí Lỗi lập tức chỉnh lại cách diễn đạt:
“Hộ sĩ nói, ban đầu tưởng rằng chiều nay hắn không có trong phòng bệnh là do tự mình xuống buồng oxy cao áp để điều trị. Vì hắn đã làm trị liệu này vài lần, lại có người đại diện đi cùng nên rất quen đường, không cần chúng ta đưa đi. Nhưng khoảng 5 giờ, bác sĩ phụ trách buồng oxy gọi điện đến hỏi vì sao không thấy bệnh nhân tới, lúc ấy chúng ta mới biết—hắn không hề xin phép mà đã tự ý rời khỏi bệnh viện.”