Cô Ở Ngoại Khoa Đại Bùng Nổ

Chương 864

Trước Sau

break
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.  

Đã hơn mười phút ép tim, hy vọng sống sót của đứa trẻ ngày càng mong manh.  

Giờ đây, ngay cả Tào Chiêu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.  

"Đừng ấn nữa."  

Ba chữ bất ngờ vang lên khiến tất cả mọi người sửng sốt.  

Người vừa nói chính là Tạ Uyển Oánh—người trước đó kiên quyết không chịu buông tay.  

Tiểu sư muội...  

Liễu Tĩnh Vân nhíu mày, trong lòng đầy hoang mang. Những lời này không giống điều mà tiểu sư muội có thể nói ra.  

Tào Dục Đông và Diệp Tố Cẩn—cặp phu thê quyền uy trong giới y học—cũng đồng loạt trầm ngâm.  

Khác với những người còn lại, bọn họ nghe ra được điều bất thường trong giọng nói của Tạ Uyển Oánh. Đây không phải lời của một bác sĩ đang từ bỏ bệnh nhân.  

"Sao lại nói vậy?"  

Tào Chiêu không dừng tay ngay mà cất giọng hỏi, vì hắn cũng nhận ra có điều gì đó ẩn giấu bên trong.  

"Làm lại quán chú."  

Giọng Tạ Uyển Oánh khôi phục sự điềm tĩnh của một người theo đuổi học thuật đến cực hạn.  

"Chặn lại động mạch chủ lần nữa, dùng dung dịch Kali ôn huyết tỷ lệ 4:1 liên tục bơm vào tim, sau đó mở lại động mạch chủ."
"Đây là phương pháp gì? Trước giờ chưa từng nghe qua!" Lâm Hạo tròn mắt kinh ngạc, quay sang nhìn Phan Thế Hoa như muốn tìm câu trả lời.  

"Là kỹ thuật quán chú ôn huyết lần hai để kích hoạt lại nhịp tim." Bác sĩ chính lên tiếng.  

Trong quá trình phẫu thuật, cơ tim vốn dĩ luôn được bảo vệ, theo lý thuyết thì không thể xảy ra vấn đề này. Kỹ thuật quán chú ôn huyết lần hai thường được sử dụng khi cơ chế bảo vệ cơ tim gặp trục trặc, giúp tim khởi động lại.  

Ngoài ra, còn một khả năng khác: cơ tim của đứa trẻ này có thể dày hơn mức bình thường. Nếu vậy, chẳng lẽ Tạ đồng học đã dựa vào đôi mắt tinh tường của mình mà phán đoán chính xác?  

Dù thế nào, bất cứ phương án nào có thể cứu sống bệnh nhân đều cần thử một lần!  

Không chậm trễ, cả ê-kíp lập tức làm theo đề xuất của nàng. Kẹp động mạch chủ được siết chặt lần nữa, dung dịch chuyên dụng mới được pha chế và truyền vào tim. Máu duy trì ở nhiệt độ cơ thể 37 độ để đảm bảo tuần hoàn không bị ảnh hưởng.  

Mọi bước chuẩn bị hoàn tất. Bác sĩ phẫu thuật sẵn sàng mở lại động mạch chủ—cái kẹp sinh tử.  

Bang!  

Bác sĩ chính dùng hai ngón tay cầm dụng cụ, nhẹ nhàng mở kẹp cầm máu.  

Cả phòng phẫu thuật nín thở.  

Trái tim nhỏ bé ấy… vẫn không có dấu hiệu đập trở lại.  

Quả nhiên là vậy.  

Tào Chiêu cau mày, ánh mắt trầm xuống, định đưa tay tiếp tục ép tim.  

"Chuẩn bị khử rung, 20 Joule!"  

Giọng nói kiên quyết vang lên.  

Người ra lệnh không ai khác chính là Tạ Uyển Oánh.  

Nhanh hơn cả Tào Chiêu, nàng đã nhận lấy tấm điện cực từ y tá, đặt vào thành tim thất.  

20 Joule?  

Nàng thật sự dám liều!  

Đây là mức năng lượng lớn nhất có thể sử dụng. Nếu không thành công, e rằng không còn cách nào khác.  

Khi mọi người còn đang chần chừ vì cú sốc này, bác sĩ chính đã nhanh chóng rời tay khỏi bệnh nhân, sẵn sàng đánh cược lần cuối cùng.  

Phóng điện!  

Cơ thể nhỏ bé của bệnh nhi khẽ run lên.  

Từng đường gân, từng mạch máu như giãy giụa thoát khỏi móng vuốt của Tử Thần.  

Mọi ánh mắt đều dán chặt vào màn hình theo dõi.  

Bùm… bùm… bùm…  

Một nhịp… hai nhịp…  

Điện tâm đồ nhảy sóng!  

Tích… tích… tích…  

Nhịp tim tăng dần, đạt 120 nhịp/phút.  

Trái tim—đã đập trở lại!  

Liễu Tĩnh Vân và Phan Thế Hoa như rã rời, chân mềm nhũn, suýt nữa khuỵu xuống vì căng thẳng quá mức.  

"Hô…"  

Diệp Tố Cẩn thở phào một hơi, quay sang nhìn phu quân, khóe môi cong lên: "Thế nào, không tệ chứ?"  

"Rất tốt."  

Tào Dục Đông gật đầu.  

Đến giây phút cuối cùng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, nắm chắc từng bước sống còn trong quán chú ôn huyết lần hai, đồng thời đưa ra phán đoán chính xác—đặc biệt là về công thức pha dung dịch ôn huyết phù hợp với bệnh nhi này.  

Hắn nhíu mày nhìn sang thê tử, ý vị sâu xa.  

Lẽ ra, công thức này phải do đại lão gây mê như nàng chỉ đạo. Thế mà hôm nay, lại chính là con dâu tương lai của nàng dùng nó để xoay chuyển cục diện.  

Diệp Tố Cẩn đưa tay lau mồ hôi trên trán, chép miệng: "Xấu hổ thật."  

Kế tiếp, bác sĩ Trình Dục Thần đưa Phan Thế Hoa đi rửa tay, thay áo phẫu thuật, chuẩn bị lên bàn mổ thế chỗ hai bác sĩ vừa hoàn thành nhiệm vụ, xử lý những bước cuối cùng của ca phẫu thuật.
Bác sĩ chính và phụ mổ lần lượt cởi bỏ lớp áo phẫu thuật bên ngoài. Chỉ thấy lớp quần áo bên trong của họ ướt đẫm, dính sát vào người như thể vừa bị vớt lên từ nước.  

Tạ Uyển Oánh cũng theo bản năng giơ tay vẫy nhẹ tóc mái, cố hất bớt những giọt mồ hôi còn vương lại trên trán.  

Ngay lúc ấy, có một bàn tay đưa tới, giúp nàng tháo kính lúp phẫu thuật.  

Nàng nghĩ là một y tá nên vội vàng lên tiếng: "Cảm ơn tỷ tỷ!"  

Lời vừa dứt, cả phòng vang lên từng tràng cười khe khẽ.  

Y tá bên cạnh mỉm cười đính chính: "Không phải chúng ta đâu."  

Tạ Uyển Oánh giật mình ngẩng đầu, lập tức chạm phải một gương mặt tuấn tú phi phàm.  

Nháy mắt, tim nàng đập loạn nhịp, đầu óc có chút hoảng loạn.  

Nàng chợt nhớ lại cảnh tượng khi nãy trong phòng mổ, khi Tào sư huynh uống nhầm nước của nàng.  

Không mang theo khăn tay, Tào Dũng sau khi tháo kính lúp giúp nàng thì tiện tay lau mồ hôi trên trán nàng. Giọng hắn trầm ấm: "Ra ngoài rửa tay đi."  

Thấy đệ đệ đang chăm sóc người khác, Tào Chiêu cũng yên tâm, lập tức rời khỏi phòng phẫu thuật để thông báo tình hình cho người nhà bệnh nhân.  

Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ dẫn nàng cùng đi gặp người nhà, nhưng lần này thì không.  

Với một cô gái trẻ như nàng, lần đầu tiên trải qua một ca phẫu thuật đầy căng thẳng như vậy, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng khó mà nhanh chóng hồi phục tinh thần. Dưới góc nhìn của một người có kinh nghiệm như hắn, đây là chuyện hiển nhiên.  

Nghe theo lời Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh rời khỏi phòng mổ, đi đến bồn rửa tay bên ngoài hành lang.  

Nàng dùng chân dẫm vào chốt mở, nước lạnh lập tức trào ra, xối xuống hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng.  

Dòng nước mát lạnh xoa dịu đi cái nóng, cũng làm dịu đi áp lực vẫn còn đè nặng trong lòng nàng.  

Nhưng đột nhiên, dạ dày nàng quặn lên, cảm giác buồn nôn dâng trào nơi cổ họng.  

Tất cả ký ức như một cơn sóng lớn, cuồn cuộn dội về trong tâm trí—hình ảnh nàng vã mồ hôi trong ca phẫu thuật khi nãy hòa lẫn với ký ức kiếp trước, lúc nàng cố gắng cứu ông ngoại. Hai cảnh tượng lặp đi lặp lại, đan xen, khuấy đảo tâm trí nàng.  

Có thể nói, suốt quá trình phẫu thuật, nàng đã dựa vào ý chí kiên cường để đè nén tất cả. Nhưng giờ phút này, khi đã thả lỏng, mọi cảm xúc bị kìm nén bấy lâu đều bùng phát.  

"Sát!"  

Tiếng động khẽ vang lên, ngay lập tức, Tào Dũng từ trong phòng phẫu thuật lao ra, vỗ nhẹ lưng giúp nàng thuận khí.  

Diệp Tố Cẩn lặng lẽ liếc sang phu quân, ý nhắc nhở: Đi quan tâm con dâu tương lai của chàng đi.  

Tào Dục Đông nhún vai, ra hiệu rằng không cần thiết.  

Thái thái có vẻ chưa hiểu rõ về Tạ Uyển Oánh. Đứa trẻ này có lòng tự trọng rất cao, nhất định không muốn để người khác thấy mình trong bộ dạng chật vật. Huống hồ, chẳng ai nghĩ nàng làm không tốt—ngược lại, tất cả đều cảm thấy nàng vô cùng xuất sắc.  

Đêm hôm ấy, nàng không thực sự nôn ra, nhưng đầu óc cứ quay cuồng, choáng váng.  

Cũng bởi vì thế mà nàng không nhận ra rằng, Tào Dục Đông đã lặng lẽ đến phòng mổ quan sát nàng làm phẫu thuật.  

Dù hắn có thái độ ra sao với nàng, thì ca phẫu thuật hôm nay vẫn sẽ trở thành trải nghiệm quan trọng nhất trong cuộc đời hành nghề y của nàng—mãi mãi không thể nào quên.
Cảm ơn thần tiên ca ca.  

Ngày hôm sau sau khi phẫu thuật, đứa trẻ tỉnh lại. Tình trạng sức khỏe dần ổn định, hy vọng sau sáu tháng có thể tiến hành ca mổ lần hai. Trước đó, khi bệnh tình đã đủ điều kiện, khoa Ngoại Tổng quát quyết định thực hiện phẫu thuật thu hẹp hậu môn.  

Vì đã đồng ý với bọn họ, nên lão sư Ngũ Mãn Trọng mời nhóm của nàng lên bàn mổ hỗ trợ. Lần này, người làm phụ mổ không phải nàng mà là bạn học Phan, còn nàng chỉ đứng bên cạnh quan sát.  

Bạn học Phan cuối cùng cũng hiểu thế nào là một ca tiểu phẫu mà thực chất chẳng hề "tiểu" chút nào.  

Ca phẫu thuật này so với lần trước của nàng diễn ra vô cùng suôn sẻ, không có tình huống nguy hiểm nào xảy ra. Sư tỷ tiếp tục đảm nhiệm gây tê cho đứa trẻ. Khi đã quen với công việc, dù không có đại lão Diệp Tố Cẩn bên cạnh, Liễu Tĩnh Vân cũng dần thích ứng với nhịp độ gây tê ở khoa nhi.  

Nhắc đến Diệp đại lão, từ sau đêm hôm ấy, nàng không còn thấy người xuất hiện ở bệnh viện nữa. Quả nhiên, đại lão là truyền kỳ thì vẫn mãi là truyền kỳ.  

Sai rồi. Diệp Tố Cẩn nghĩ: [Chẳng qua là con ta không thích ta đến bệnh viện, sợ ta làm lộ bí mật của bọn họ thôi.]  

Bản thân nàng là người có dã tâm, cầu còn không được mỗi ngày đến bệnh viện quan sát vị con dâu tương lai kia như thế nào.  

Không gặp trực tiếp được, nàng đành gọi điện cho lão tam để hỏi thăm. Bởi hôm đó: "đứa trẻ" mà Tạ đồng học phụ trách có vẻ chịu áp lực quá lớn, sắc mặt sau phẫu thuật hơi tái nhợt, khiến nàng nhìn mà xót xa. Càng đáng giận hơn là lão nhị nhà nàng chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, lại còn để người ta bước lên bàn mổ khó nhằn như thế.  

Chuông điện thoại vang lên.  

Tào Dũng nhận được điện thoại từ mẫu thân khi đang ngồi trong văn phòng, liền hỏi:  

“Có chuyện gì vậy?”  

“Ngươi còn chưa tan ca à?” Diệp Tố Cẩn hỏi xong, không chờ nhi tử trả lời đã vào thẳng vấn đề: “Lần trước, sau khi nàng nôn ra thì sao rồi?”  

Ca phẫu thuật đó đã qua bao lâu rồi, giờ mẫu thân mới gọi đến hỏi, rõ ràng là có chuyện khác. Tào Dũng nhíu mày, nói:  

“Có gì thì nói thẳng đi.”  

“Bao giờ ngươi dẫn Oánh Oánh về nhà ăn một bữa cơm? Ta và phụ thân ngươi đều gặp nàng rồi, không phải người xa lạ.” Diệp Tố Cẩn thẳng thắn.  

Tính cách mẫu thân xưa nay vẫn vậy, luôn vội vàng, sốt ruột.  

Diệp Tố Cẩn lại tiếp tục: “Không phải nàng sắp đến chỗ ngươi thực tập sao? Ngươi biết lịch làm việc của nàng rồi đấy, có thể tan ca cùng lúc, tiện thể đưa nàng về nhà ăn một bữa cũng không khó lắm. Ta đã bảo người chuẩn bị sẵn cơm rồi.”  

“Ngươi làm sao biết nàng thực tập ở chỗ ta?” Tào Dũng vừa hỏi vừa đoán chắc là do lão nhị nhiều chuyện để lộ ra.  

(Tào Chiêu: Đệ à, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải người thích lỡ miệng đâu!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc