Trong sân thể dục, nhân viên công tác đang dọn sạch đường băng, chuẩn bị cho các vận động viên. Đội cổ vũ cũng lần lượt tiến vào.
Hà Hương Du kéo khóa chiếc ba lô to của mình, lấy ra một chiếc loa cầm tay.
Vừa lúc đó, Đào Trí Kiệt đi ngang qua, trông thấy vật trên tay nàng, liền khựng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hà Hương Du không phát hiện có người đứng sát ngay sau lưng mình. Nàng giơ loa lên, điều chỉnh âm lượng, rồi hướng về phía trước gọi to: "Phan Thế Hoa!"
Âm thanh từ chiếc loa vang lên chấn động cả không gian, ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt trên sân vận động.
Là ai đang nói vậy? Trong mắt mọi người đều hiện lên cùng một dấu chấm hỏi.
"Phan Thế Hoa!" Hà Hương Du tiếp tục cất giọng đầy khí thế: "Không cần căng thẳng! Chỉ cần phát huy tinh thần nỗ lực tiến về phía trước như bình thường, chúng ta tin tưởng ngươi! Nhất định hôm nay ngươi sẽ lập được thành tích tốt nhất trong tám năm qua của ban ta! Hôm nay, có rất nhiều sư huynh sư tỷ cùng các lão sư đều đến đây để cổ vũ cho ngươi!"
Tiếng loa vang vọng khắp sân, khiến cả khu vực náo động.
Mọi người xôn xao bàn tán: "Phan Thế Hoa? Bọn họ đang gọi ai thế?"
"Phan Thế Hoa là sinh viên của viện nào?"
"Tám năm ban? Trường ta có lớp tám năm sao?"
Cái tên Phan Thế Hoa trong chớp mắt đã khắc sâu vào lòng tất cả sinh viên có mặt tại đây.
Lý Khải An khẽ than một tiếng, nhìn Phan Thế Hoa bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Những người khác thì cười cợt, vỗ vai hắn trêu chọc: "Nhìn xem sư tỷ ngươi vì ngươi cổ vũ đến mức nào kìa!"
Đúng vậy, sư tỷ hắn không những cổ vũ, mà còn ngang nhiên khiêu chiến ngay trên địa bàn của đối thủ, khiến hắn không còn đường lui. Phan Thế Hoa chỉ biết ôm trán thở dài. Lúc thấy đám giảng viên xuất hiện đông như vậy, hắn đã đoán trước được kết cục này rồi.
Lớp trưởng Nhạc Văn Đồng cũng đành thở dài. Tình huống này e là chỉ có thể chờ giảng viên hướng dẫn đến giải quyết mà thôi.
Đúng lúc đó, Chu Hội Thương và Nhậm Sùng Đạt sóng vai đi đến, tình cờ nghe được tiếng loa. Chu Hội Thương lập tức kéo tay Nhậm Sùng Đạt, cười nói: "Đó là đội cổ vũ của viện chúng ta, khí thế thật không tệ!"
Nghe thấy lời khen của sư huynh, Hà Hương Du đắc ý híp mắt, cảm thấy vô cùng hài lòng với kế hoạch của mình. Quả nhiên ta thật thông minh! Biết đối phương đông người thế mạnh, nên đã mang theo loa đến. Như vậy khí thế của chúng ta tuyệt đối không kém cạnh!
Bỗng nhiên—Bốp!
Một bàn tay mạnh mẽ vỗ lên vai nàng.
Hà Hương Du giật mình, quay đầu nhìn xem là ai. Đến khi thấy rõ người đứng sau lưng mình, đôi mắt nàng trợn tròn kinh hãi.
"Đào... Đào sư huynh..."
Không trách nàng phản ứng như vậy, bởi sắc mặt Đào Trí Kiệt lúc này vô cùng khó coi.
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ lạnh lẽo, đưa tay chỉ thẳng vào chiếc loa trên tay nàng: "Đưa ta!"
Đào sư huynh muốn lấy loa sao? Hà Hương Du nghĩ bụng. Hay là huynh ấy cũng định cổ vũ cho Phan sư đệ?
Không, Đào Trí Kiệt lúc này chỉ hận không thể nghiền nát cái loa đó thành trăm mảnh. Trong lịch sử tám năm của ban bọn họ, chưa bao giờ có chuyện mất mặt thế này.
Muốn người khác nể phục, cứ dùng thực lực mà chứng minh là đủ. Cầm cái loa hò hét cổ vũ như thế này thì ra thể thống gì? Đúng là kiểu phô trương vô dụng, đã vậy còn làm trò trước mặt các trường danh tiếng của thủ đô, thật sự khiến hắn muốn độn thổ.
Cái sư muội này a... Hắn thực sự không hiểu nổi. Mỗi lần nàng hành động, dường như đều không thèm suy nghĩ trước.
Đào sư huynh đã muốn, Hà Hương Du cũng không do dự, lập tức đưa loa ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc hai người chuẩn bị trao đổi, một đôi tay thình lình chen vào giữa, nhanh như chớp cướp mất chiếc loa!
Cả Đào Trí Kiệt lẫn Hà Hương Du đều sững sờ, vội quay đầu nhìn lại. Người ra tay cướp... cư nhiên lại là người của khoa Chỉnh Hình!
Bên này, Phan Thế Hoa cùng các đồng môn lập tức nổi chuông cảnh báo trong đầu: Tên hoa hoa công tử này định làm gì với cái loa vậy?
Thường Gia Vĩ cầm loa trong tay, trước tiên hà hơi hai cái vào micro, dáng vẻ cứ như đang chuẩn bị cất giọng ca một bài.
Sắc mặt Đào Trí Kiệt lập tức đen thêm một tầng, nghiêm giọng quát: "Trả lại đây!"
"Trả cho ngươi?" Thường Gia Vĩ nhướng mày, tỏ vẻ chắc chắn: "Ta biết thừa ngươi không biết dùng loa, đưa cho ngươi cũng vô dụng."
"Ngươi quản ta có dùng hay không, đưa đây!" Đào Trí Kiệt nổi nóng, lập tức vươn tay chộp tới.
Nhưng Thường Gia Vĩ nhanh như cá chạch, lách qua bàn tay hắn trong chớp mắt. Hắn ôm chặt chiếc loa, xoay người chạy biến. Với tốc độ như báo săn, trong nháy mắt đã lao vút đến tận bên kia sân thể dục.
Những người chứng kiến đều há hốc mồm.
Trong Quốc Hiệp, chưa ai từng thấy Thường Gia Vĩ vận động bao giờ, nên không khỏi kinh ngạc: Không ngờ tên hoa hoa công tử này lại là một kiện tướng thể thao!
Thường Gia Vĩ nhẹ nhàng bật nhảy trên cỏ, khóe môi khẽ cong. Một đám ngốc nghếch. Ta là bác sĩ khoa Cột Sống, luận văn tốt nghiệp còn nghiên cứu về y học thể thao. Ta xuất thân từ Bắc Đô, từng là ngôi sao sáng trong giới vận động y học. Trước đây đã từng nói với Tạ Uyển Oánh rằng ta hoàn toàn có thể làm huấn luyện viên thể dục cho nàng. Vậy mà đám người này lại cản ta, không cho ta giúp vận động viên khởi động sao?
Nhìn tốc độ chạy như gió kia, rõ ràng đuổi theo là điều không thể. Hơn nữa, Đào Trí Kiệt vốn dĩ cũng chẳng định đuổi. Hắn chỉ hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, rồi quay đầu lại.
Ánh mắt nghiêm khắc của hắn ngay lập tức chạm thẳng vào Hà Hương Du, khiến nàng co rúm cả người, chẳng khác nào một cái bánh bao chỉ run rẩy. Giọng nàng lí nhí, đầy sợ hãi: "Sư huynh... ta, ta đi theo hắn lấy loa về... huynh đừng giận..."
"Ngươi mang thứ này đến đây làm gì?" Giọng Đào Trí Kiệt lạnh lùng, ngón tay chỉ thẳng vào nàng như một cây thước dạy học.
Hiển nhiên, hắn căn bản không tin nàng có thể lấy lại chiếc loa.
Nhìn thấy Thường Gia Vĩ chạy thoát thân, đám người trong bệnh viện rốt cuộc cũng yên lòng, nhưng các khoa như Hậu môn - Trực tràng, Tiết niệu cùng với Chu Hội Thương lại nhanh chóng xúm vào, bàn bạc xem có thể tận dụng cái loa này để làm gì.
Bác sĩ, suy cho cùng cũng là con người, tính cách muôn hình vạn trạng. Có người trầm tĩnh, điềm đạm, thì ắt cũng có kẻ sôi nổi, hoạt bát. Lúc này, các vị sư huynh tại hiện trường liền chia làm hai phe rõ rệt. Một bên là những người như Đào Trí Kiệt, cảm thấy quá mất mặt, chỉ muốn tránh đi cho nhanh. Bên còn lại là những kẻ như Thường Gia Vĩ, tay cầm cái loa mà vui mừng hớn hở chẳng khác nào trẻ con vớ được món đồ chơi mới.
Giờ thì ai nấy đều hiểu vì sao trong bệnh viện có một số sư huynh sư tỷ không tài nào hòa hợp nổi. Hai người tính cách trái ngược, ở cạnh nhau chẳng khác gì tra tấn lẫn nhau cả.
Nói cho cùng, vẫn là do vị sư muội này không biết đang nghĩ cái gì trong đầu.
Hà Hương Du mồ hôi túa ra từng giọt, mấp máy môi lúng túng: "Ta... ta chỉ là muốn cổ vũ cho sư đệ mà thôi, sư huynh..."
Dùng loa cổ vũ là cách làm thường thấy của đội cổ động viên. Đây không phải lần đầu nàng mang loa làm chuyện này, chỉ là Đào sư huynh lần đầu tiên chứng kiến mà thôi.
Hóa ra nàng là kẻ tái phạm. Đào Trí Kiệt chấn động, sắc mặt hoang mang. Xem ra sau này hắn nên tránh xa sư muội này một chút thì hơn.
Nhìn thấy sư huynh đã buông thước dạy học xuống, Hà Hương Du liền cuống quýt chạy theo sau, đề nghị: "Sư huynh, ta đi mua cho ngươi ly trà sữa, giúp hạ hỏa nhé?"
"Không cần."
"Một ly trà sữa đâu có bao nhiêu tiền."
"Chẳng lẽ phòng cháy chữa cháy dùng trà sữa để dập lửa chắc?"
Hà Hương Du giật mình: Đây là lần đầu tiên nàng nghe Đào sư huynh nói đùa sao?
Hắn tức đến mức phải nói giỡn ư? Nghĩ đến đây, Hà Hương Du càng thêm bối rối, nhìn bóng lưng Đào Trí Kiệt ngày càng đi nhanh mà không biết phải làm sao.
Trong khuôn viên trường ở thủ đô có một siêu thị nhỏ chuyên bán đồ ăn vặt, diện tích không hề nhỏ, hàng hóa phong phú. Hôm nay siêu thị đang có chương trình khuyến mãi, lượng người kéo đến mua cũng đông hơn bình thường. Ở quầy trà sữa bên cạnh, dòng người còn chen chúc, tấp nập hơn gấp bội.
Chen chúc mãi mới vào được trong, Tạ Uyển Oánh dự định mua hai ly trà sữa cho Nhị sư tỷ và Đào sư huynh để cải thiện bầu không khí. Nhân tiện, nàng quay đầu hỏi một vị sư huynh khác đi cùng: "Tào sư huynh, ngươi muốn uống gì? Ta mời ngươi một ly nhé?"
Tào Dũng đâu nỡ để nàng trả tiền, liền ôn tồn đáp: "Ngươi chọn giúp ta một ly trà xanh đi, được không?"
"Sư huynh, để ta mời mà!" Tạ Uyển Oánh nghiêm túc nói. Không phải chuyện tiền bạc, mà là tấm lòng của nàng.
Thấy nàng khăng khăng như vậy, Tào Dũng khẽ cười, gật đầu đồng ý: "Được, vậy để ngươi quyết định."
Tạ Uyển Oánh chọn cho hắn một ly trà sữa cỡ lớn thêm pudding tiên thảo, cắm sẵn ống hút rồi mang về.
Nhận lấy ly trà sữa, Tào Dũng hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
"Ta cũng có rồi!" Tạ Uyển Oánh giơ ly trà sữa trân châu đen trên tay lên, tiện thể nhắc đến cuộc gọi của mẫu thân: "Sư huynh, mẫu thân ta bảo nhất định phải cảm ơn ngươi thật tốt."
Điều mà mẫu thân Tạ Uyển Oánh cảm kích nhất chính là nhờ có Tào sư huynh, đệ đệ của nàng sau khi từ thủ đô trở về rốt cuộc cũng chịu chuyên tâm học hành.
Nhắc đến Tạ mụ mụ - một người vô cùng tốt bụng, Tào Dũng không khỏi hoài niệm, trong lòng vẫn nhớ rõ lời hẹn với Tôn Dung Phương: "Mẫu thân ngươi đã chuẩn bị rất nhiều quà cho ta. Nói với bà ấy rằng không cần mua thêm đâu. Chờ hôm nào đó ta sẽ đến nhà các ngươi một chuyến. Tùng Viên ta đã từng ghé qua, lần sau tìm thời gian cùng đi với ngươi."
Nhắc đến chuyện về nhà, nàng lại chẳng hào hứng mấy. Mẫu thân nàng thừa hiểu cứ về nhà chín phần mười nàng sẽ cãi nhau với ai đó, nên dứt khoát bảo nàng chờ tốt nghiệp rồi hẵng về, tránh để người ta dị nghị, bàn tán những lời vô trách nhiệm.
Sư huynh đã nói muốn đến nhà nàng làm khách, đương nhiên nàng sẽ đi cùng. Tạ Uyển Oánh liền gật đầu đồng ý.
Hai người mang theo hai ly trà sữa, vừa đi vừa trò chuyện. Ánh nắng buổi sáng rực rỡ chiếu xuyên qua tán lá, những vệt sáng lốm đốm rơi xuống thân người.
Tạ Uyển Oánh len lén liếc nhìn người bên cạnh, thấy Tào sư huynh đang uống trà sữa mà nàng mua. Dưới ánh nắng, gương mặt tuấn tú của hắn như phủ một tầng ánh vàng ấm áp. Nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ như trà sữa nàng chọn rất hợp khẩu vị, nàng cũng yên tâm phần nào.
"Ngươi làm sao biết ta thích tiên thảo pudding?" Tào Dũng nhận ra điều gì đó, liền hỏi.
"Đoán."
Trả lời quá nhanh, Tạ Uyển Oánh giật mình, theo bản năng cúi đầu né tránh ánh mắt hắn.
Tào Dũng ngẩn ra, rõ ràng có người đã nói gì đó với nàng. Nếu không phải vì hắn thường xuyên trêu đùa nhị ca, vậy thì chỉ có thể là do gã biểu đệ ngốc nghếch Đoạn Tam Bảo tiết lộ rồi.
Dù sao thì, có lẽ nàng cũng không phải kiểu người dễ chủ động bắt chuyện với người khác. Vậy nên, chỉ có thể là nàng âm thầm đi hỏi bác sĩ Đoạn. Có lẽ nàng lo rằng mình lại phạm sai lầm giống như lần trước khi tặng bánh kem.
"Sư huynh, Đào sư huynh..."
Chưa kịp nói xong, phía trước chợt vang lên giọng của Nhị sư tỷ, theo sau đó là hai bóng người vụt qua cổng sân thể dục. Nhị sư tỷ đang đuổi theo Đào sư huynh sao?
"Tào sư huynh, đây là..." Tạ Uyển Oánh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhận ra ánh mắt dò hỏi của nàng, Tào Dũng trầm ngâm. Hắn biết Đào Trí Kiệt là người không thích ồn ào, còn Hà Hương Du lại thuộc kiểu người sôi nổi, náo nhiệt. Hai người tính cách đối lập, nếu muốn ở bên nhau, trước tiên phải tránh hiểu lầm.
"Nhìn xem sao đã." Hắn chỉ đáp gọn, bảo nàng cứ kiên nhẫn quan sát.
Hai người vừa bước vào sân thể dục, đúng lúc cuộc thi chạy 100m vừa bắt đầu.
Tiếng súng lệnh vang lên, tám vận động viên đồng loạt lao ra khỏi vạch xuất phát.
Xung quanh đường chạy, tiếng hò reo vang lên không dứt. Các đội cổ động viên lần lượt hô khẩu hiệu cổ vũ.
Chu Hội Thương giơ cao chiếc loa mà Hà Hương Du mang đến, hô lớn: "Mau lên! Mau lên! Phan Thế Hoa!"
Ngay khi một người vượt qua đối thủ và băng qua vạch đích, cả đám đông của trường Quốc Hiệp liền bùng nổ.
Tạ Uyển Oánh và những thí sinh khác đang chuẩn bị thi đấu bỗng cảm thấy áp lực đè nặng:
Phan sư huynh đã giành hạng nhất!
Sau khi hoàn hồn lại, đám đông trường Quốc Hiệp lập tức ào tới chúc mừng nhà vô địch của mình.
"Phan Thế Hoa, từ khi nào ngươi chạy nhanh như vậy?"
"Ngươi có biết không, ngươi vừa mới vượt qua kỷ lục của trường khác ngay tại sân đấu của họ đấy!"
Một đám học sinh như được tiêm thuốc kích thích, vây quanh quán quân mà nhảy nhót không ngừng. Ngay cả Lý Khải An và mấy thư sinh yếu ớt cũng gân cổ hò hét đến khàn cả giọng.
Cảm giác lúc này chẳng khác nào Phan sư huynh vừa tiêm cho cả lớp một liều adrenalin.
Từ trước đến nay, lớp bọn họ chưa từng tham gia Đại hội thể thao, thậm chí còn bị người ta lén lút chê cười là "lớp bệnh nhân". Vậy mà hôm nay, chỉ một màn chạy nước rút của Phan sư huynh đã khiến những kẻ đó phải câm nín.