"Không cần căng thẳng đâu. Tào Chiêu bác sĩ thực ra rất tốt." Hắn nói ra câu này là để trấn an nàng, chứ không phải để gây thêm áp lực. Sợ nàng hiểu lầm, Tào Dũng liền vội vàng bổ sung.
Thấy nàng nở nụ cười, hắn mới an tâm. Sau đó, hắn tiễn nàng trở lại Bắc Đô 3.
Buổi chiều hôm đó, hai người bạn cùng lớp của nàng vừa hoàn thành bài thi viết cuối khóa.
Ca trực cuối cùng của bọn họ đúng vào dịp Tết Âm Lịch. Bác sĩ Tả Lương đã sắp xếp đủ ngày nghỉ để họ được nghỉ ngơi thoải mái. Sau kỳ nghỉ, tất cả sẽ chính thức bước vào một môi trường làm việc đầy thử thách.
Kỳ nghỉ lần này, ngoài việc bị bạn bè đồng hương mời đến nhà chơi, nếu không phải đến thăm thầy cô thì cũng chẳng có gì quan trọng.
Cả nhóm quyết định đến chúc Tết thầy Lỗ. Tạ Uyển Oánh cùng hai vị sư tỷ bàn bạc, sợ đi quá sớm sẽ chạm mặt lãnh đạo của Trương đại lão gia. Dù sao Trương đại lão và nàng cũng quen biết, nếu tình cờ gặp gỡ ở nhà người khác cũng không có gì lạ. Cuối cùng, cả ba quyết định để ngày cuối cùng của kỳ nghỉ mới ghé thăm.
Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, Hà Hương Du lái xe chở đại sư tỷ và tiểu sư muội đến nhà Trương đại lão gia để thăm thầy Lỗ. Trên xe còn chuẩn bị cả một thùng sữa cùng các loại thực phẩm bồi bổ để biếu thầy.
Liễu Tĩnh Vân nghe nói nhị sư muội đã nộp hồ sơ sơ tuyển vào Quốc Trắc, liền tò mò hỏi:
“Ngươi thực sự định vào Quốc Trắc sao?”
Nàng vốn chỉ thuận miệng hỏi, trong lòng chắc mẩm nhị sư muội sẽ phủ nhận. Không ngờ Hà Hương Du lại thản nhiên gật đầu, khiến nàng sững người.
Hôm đó sau khi gặp Trương đại lão, Hà Hương Du bị tiểu sư muội kích thích đến mức nghiêm túc cân nhắc về những điều kiện đãi ngộ mà các bệnh viện khác đưa ra.
Xét một cách lý trí, Quốc Hiệp là nơi có nhiều chuyên gia đầu ngành về bệnh lý học, nhưng cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt. Trái lại, Quốc Trắc vẫn đang trong giai đoạn phát triển, còn rất nhiều cơ hội dành cho những người có năng lực. Hơn nữa, không ít sư huynh sư tỷ của nàng cũng đang làm việc ở đó. Quốc Trắc và Quốc Hiệp vốn là hai bệnh viện cùng thuộc một hệ thống, giống như huynh đệ ruột thịt, luôn có sự trao đổi học thuật và nghiệp vụ.
Với những lý do ấy, lựa chọn Quốc Trắc không có nghĩa là rời xa Quốc Hiệp. Quan trọng nhất, nàng vẫn có thể ở gần đại sư tỷ, chứ không như trước đây, khi phụ mẫu khuyên nàng xuất ngoại, bắt nàng phải xa quê hương ngàn dặm.
“Có lẽ ta sẽ thử tranh thủ vào Quốc Trắc.” Hà Hương Du nghiêm túc thương lượng với đại sư tỷ. Nói xong, nàng liếc sang Tạ Uyển Oánh, trong lòng thầm cảm khái.
Trương đại lão có lẽ ban đầu muốn kéo tiểu sư muội về Quốc Trắc, nhưng cuối cùng lại giữ chân nàng. Có điều, Trương Hoa Diệu là người rất khéo léo, biết đâu hôm đó hắn cố tình lợi dụng tiểu sư muội để thuyết phục nàng cũng nên.
Liễu Tĩnh Vân thoáng im lặng, không biết nên nói gì, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí tĩnh lặng bao trùm xe, báo hiệu rằng đại sư tỷ đang giận. Hai vị sư muội chẳng ai dám lên tiếng.
Hà Hương Du len lén hỏi Tạ Uyển Oánh đang ngồi ghế phụ:
“Đại sư tỷ đã đi xem váy cưới chưa?”
Trước đó, nàng đã hỏi sư huynh Tào và được đưa cho vài cuốn tạp chí giới thiệu các cửa hàng váy cưới, để có thể chọn trước rồi mới đến tận nơi xem xét. Hôm nay, nàng mang theo mấy quyển ấy, định lát nữa sẽ để lại trên xe nhị sư tỷ.
Xe chạy đến khu chung cư của Trương đại lão gia. Đây là một khu mới xây, có thang máy và cách Quốc Trắc không xa.
Nghe nói Trương đại lão là người cuồng công việc, nên chọn nhà ngay sát bệnh viện. Chỉ cần bước vài bước từ cửa sau ký túc xá của bệnh viện là đã có thể đi làm.
Ký túc xá bệnh viện quá mức đơn sơ, lại không có thang máy, không thích hợp để thầy Lỗ ở lâu dài. Vì thế, thầy đã chuyển sang căn nhà mới này, cách bệnh viện khoảng hai mươi phút đi bộ. Trương đại lão coi việc đi làm và tan làm như một cách rèn luyện thân thể, thường chạy bộ chứ không lái xe.
Lối sinh hoạt và công việc của đại lão vô cùng quy củ, tự kỷ luật nghiêm khắc.
Hà Hương Du vừa quan sát xung quanh khu chung cư vừa nói:
“Không biết nơi này còn nhà bán không nhỉ?”
Nếu nàng làm việc ở Quốc Trắc, mua nhà ở đây cũng không tệ. Khoảng cách gần, đi lại thuận tiện.
Liễu Tĩnh Vân lúc này đã điều chỉnh lại tâm trạng, liền góp lời:
“Nếu muốn mua, nhớ chọn chỗ xa xa phòng lãnh đạo một chút. Kẻo sau này bị phát hiện ngươi hay lười biếng.”
Nhị sư tỷ Hà Hương Du vốn nổi tiếng thích ngủ nướng.
Nghe vậy, nàng cười hì hì, ôm chầm lấy đại sư tỷ:
“Dù ta có đi đâu, vẫn sẽ luôn thân thiết với đại sư tỷ nhất!”
Ba người vừa cười nói vừa đi đến trước cửa nhà Trương đại lão, ấn chuông.
Bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo:
“Lại có người đến rồi!”
“Chắc chắn là tới thăm nãi nãi.”
“Mang sữa bò cho nãi nãi.”
“Đem sữa bột cho nãi nãi.”
“Đưa táo cho nãi nãi.”
“Đưa cả đường nữa.”
Hai giọng nói vang lên luân phiên, như đang phối hợp hát tuồng. Ba người đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn nhau, rồi cúi xuống nhìn đồ trong tay: sữa bò, sữa bột, táo, đường... Quả nhiên, bị đoán trúng hết!
“Diễn xong chưa? Mau ra mở cửa đi.”
Giọng nói trầm ổn của Trương đại lão vang lên, như đang lên tiếng nhắc nhở hai kẻ bên trong.
Tiếng bước chân vang lên, cánh cửa mở ra.
Xuất hiện trước mặt họ là hai thiếu niên tuổi trạc trung học, dung mạo giống nhau như đúc. Một người mặc áo lông màu vàng chanh, người còn lại khoác áo màu xanh nhạt. Hai gương mặt tuấn tú, sáng sủa, vóc dáng ước chừng đã cao đến 1m6, vượt xa một đứa trẻ tiểu học như Tạ Hữu Thiên. Xem ra trong tương lai, chắc chắn còn tiếp tục cao hơn nữa.
“Hoàn nghênh các tỷ tỷ, mời vào!”
Trong phòng còn đang rộn ràng diễn tuồng, vậy mà đến khi ra cửa tiếp khách, hai thiếu niên lại lễ phép vô cùng. Thái độ xoay chuyển 180 độ, làm ba vị tỷ tỷ ngoài cửa có chút ngơ ngác. Vừa rồi nghe thấy giọng nói nhí nhố như vậy, sao lúc này lại lịch sự như hai con người hoàn toàn khác?
“Ta đi lấy dép lê cho các tỷ tỷ.”
Thiếu niên mặc áo xanh nhạt nhanh nhẹn tìm ba đôi dép từ tủ giày ra.
“Nãi nãi, có khách đến ạ. Người cứ ngồi nghỉ, bọn con sẽ dẫn các nàng vào.”
Thiếu niên mặc áo lông màu vàng chanh quay vào trong nhà, hướng về một người lớn tuổi nào đó trong phòng khách mà báo tin.
Nãi nãi? Hai người này là con trai song sinh của Trương đại lão sao?
Không bao lâu sau, trong phòng khách có một người đi ra tiếp đón. Tạ Uyển Oánh nhìn kỹ, liền nhận ra đó chính là Trương Thư Bình – cháu trai của thầy Lỗ.
Trương Thư Bình mỉm cười, giới thiệu với các nàng:
“Đây là đường đệ của ta, Trương Thiên An và Trương Thiên Tinh.”
Hai anh em song sinh rất khó phân biệt ai là huynh, ai là đệ. Nghe nói, chỉ vì chiều cao chênh nhau 0,1 cm mà Trương Thiên Tinh – người mặc áo lông xanh nhạt – lại là đệ đệ, còn Trương Thiên An mặc áo lông vàng chanh là ca ca.
Hai người con trai của Trương đại lão không chỉ có diện mạo xuất chúng mà còn mang dáng vẻ thông minh, lanh lợi. Nhìn bọn họ, có lẽ cũng có thể mường tượng được Trương đại lão thuở thiếu niên trông như thế nào. Liệu có giống nhau đến mức khó phân biệt không?
Trương Hoa Diệu lại không hề đồng tình với nhận xét này, chỉ tay sai bảo con trai:
“Đừng có đứng ngây ra đấy, mau đi pha trà mời khách. Ta sẽ vào bếp nướng bánh quy đãi mọi người.”
Thầy Lỗ nghe nhi tử nói vậy, không nhịn được quát:
“Ngươi làm bánh quy? Ngươi biết làm sao?”
“Sao lại không? Nướng bánh thôi mà.”
Nướng bánh cũng là làm bánh quy. Trương đại lão dõng dạc lý luận, khiến thầy Lỗ tức đến mức suýt cầm chổi lông gà đập cho một trận.
“Tân niên hảo, Lỗ lão sư.”
Tạ Uyển Oánh cùng mọi người bước vào, mang theo lễ vật định dâng lên chủ nhà.
Thấy các nàng mang đồ đến, Trương Hoa Diệu lập tức nhướng mày, chỉ vào hai người trong nhóm:
“Ta đã nói với các ngươi thế nào rồi? Nhắc lại ta nghe xem.”
Trương đại lão gia không cho phép mang quà, chỉ được phép mang cái bụng rỗng đến đây mà thôi.
“Đem về đi.” Thầy Lỗ nghiêm túc từ chối.
Trương Thư Bình cười tủm tỉm, nhẹ nhàng đặt quà sang một bên, đợi lúc tiễn khách sẽ trả lại đầy đủ.
Vào đến phòng khách, bọn họ mới phát hiện còn có khách khác. Trốn bao nhiêu ngày, cuối cùng vẫn không tránh được việc gặp phải đại lão khác trong nhà Trương đại lão.
Tạ Uyển Oánh lúng túng cúi đầu:
“Phó lão sư.”
Hà Hương Du và Liễu Tĩnh Vân âm thầm nhăn mặt. Sao lại đụng phải “người máy” thế này?
(ý nói Phó Hân Hằng là người nghiêm túc, cứng nhắc như máy móc)
Hóa ra Phó Hân Hằng đại diện phòng ban đến thăm phu nhân của nguyên lão. Có lẽ cũng muốn tránh đám đông đến chúc Tết nên mới chọn giờ này, không ngờ lại đụng mặt các nàng.
“Đêm nay mọi người ở lại đây ăn cơm đi.” Thầy Lỗ lên tiếng tuyên bố.
Tạ Uyển Oánh vừa ngồi xuống ghế, di động trong túi chợt rung lên.
Mọi người đều theo bản năng nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt đổ dồn về phía nàng – người duy nhất đang lục tìm điện thoại.
Nàng ngượng ngùng cầm máy lên, chạm ngay ánh mắt đầy ẩn ý của Phó lão sư:
Người bận rộn thì điện thoại luôn reo à?
Nàng cúi đầu nhìn màn hình. Là Hồ Hạo gọi đến.
> Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ! Chúc ngủ ngon!
Hóa ra, em gái La – La tiểu muội – đã sinh con vào tối qua. Sáng nay, nàng mới nhận được tin nhắn thông báo từ thầy Bành.
Nói thật, so với những bệnh nhân khác, La tiểu muội xem như may mắn hơn rất nhiều. Nàng ấy đã giữ được thai nhi đến tuần thứ 38, sinh con đủ ngày đủ tháng. Công sức của người mẹ là yếu tố quan trọng nhất, và vì thế, nàng ấy nhận được sự khen ngợi từ toàn bộ đội ngũ y tế.
La đại ca đã chuẩn bị sẵn phòng thuê, đợi muội muội sinh nở xong liền đón nàng và cháu về chăm sóc. Hai anh em đã quyết định tự mình nuôi dạy đứa trẻ.
Còn về thái độ của Hồ Hạo và Hồ gia, La gia cũng không muốn truy cứu nữa. Truy cứu cũng chẳng để làm gì. Giờ đây, họ chỉ quan tâm đến đứa bé mà thôi.
Điều không ai ngờ đến là, Hồ Hạo lại lén lút đến bệnh viện nhiều lần, âm thầm thăm nom La tiểu muội và đứa trẻ.
Trước đây, Triệu Văn Tông từng nghe phong thanh về chuyện này. Khi rời đi, hắn còn chủ động đưa tiền cho Hồ Hạo, nhưng Hồ Hạo từ chối nhận.
Bản thân Triệu Văn Tông cũng chẳng phải người dư dả, chi phí nằm viện dài ngày của người bệnh là một gánh nặng không nhỏ. Cuối cùng, hắn đành lấy số tiền đó từ Hồ Hạo để lo viện phí cho La tiểu muội. Xét cả về tình lẫn lý, Hồ Hạo phải có trách nhiệm chi trả khoản tiền này.
Nhưng Hồ Hạo đang nghĩ gì? Vì sao hắn lại chịu bỏ tiền ra cho La tiểu muội?
Nghe nói là vì gặp ác mộng. Ngày đó, Tạ Uyển Oánh đã miêu tả cảnh phá thai nhân tạo một cách quá chân thực, khiến Hồ Hạo liên tục mơ thấy những cơn ác mộng đáng sợ. Hắn muốn dùng tiền để xua đi tai ương, chỉ cần La tiểu muội và La đại ca không còn nhắc đến chuyện cưới xin nữa.
Hồ Hạo biết tin La tiểu muội sinh con vào hôm qua. Sau khi đứa trẻ chào đời, hắn đã đến bệnh viện thăm.
Vì sinh mổ nên đứa trẻ được đưa vào khoa sơ sinh để theo dõi trong một khoảng thời gian. Hồ Hạo muốn gặp con, chỉ có thể nhờ người quen dẫn vào, nhưng cũng chỉ được nhìn thoáng qua từ xa. Tất nhiên, đội ngũ y tế đã hỏi ý kiến La tiểu muội trước khi đồng ý để hắn vào.
Dù thế nào đi nữa, La tiểu muội cũng không phủ nhận chuyện Hồ Hạo là cha đứa bé.
La đại ca bận rộn kiếm tiền để lo cho hai mẹ con, không chú ý đến chuyện này.
Sau khi thầy Bành báo tin mẹ tròn con vuông, Tạ Uyển Oánh định vài ngày nữa sẽ tranh thủ qua thăm hai mẹ con La tiểu muội. Hiện tại, các thầy cô ở Bắc Đô 3 đều quan tâm chăm sóc rất chu đáo, nàng cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng lúc này, Hồ Hạo lại gọi điện cho nàng?
“Tạ Uyển Oánh, ngươi có thể đến bệnh viện xem đứa bé một chút không?” Hồ Hạo vào thẳng vấn đề, không hề vòng vo.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhíu mày.
“Bọn họ nói rất nhiều thứ, nghi ngờ đứa nhỏ có vấn đề gì đó.” Giọng Hồ Hạo lộ rõ sự lo lắng. “Ta đã biết ngay đứa bé này không bình thường. Bụng nó lớn hơn so với những đứa trẻ khác.”
Tạ Uyển Oánh nhớ lại, trước đó thầy Bành từng nói điểm số đánh giá sức khỏe sau sinh của đứa trẻ đều bình thường. Sao đột nhiên lại có vấn đề?
“Ngươi nhanh qua đây đi.” Hồ Hạo dường như đã hạ quyết tâm. “Hiện tại ta không tin được ai cả. Ta biết chỉ có ngươi sẽ nói thật với ta.”
Hồ Hạo từ trước đến nay không thích Tạ Uyển Oánh. Nàng quá thẳng thắn, không bao giờ nói lời nịnh bợ, cũng chẳng biết dỗ ngọt người khác. Chính vì vậy, nàng chưa bao giờ hợp với nhóm người như hắn.
Thế nhưng vào thời khắc quan trọng này, Hồ Hạo chợt nhận ra, người duy nhất mà hắn có thể tin tưởng lại chính là Tạ Uyển Oánh – kẻ cứng đầu, thẳng thắn và không biết nói dối kia.
Cầm di động, Tạ Uyển Oánh quay người lại, đối diện với ánh mắt của mọi người trong phòng khách, bao gồm cả các vị đại lão.
Thầy Lỗ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Bằng hữu của ta có việc, nhờ ta qua giúp một chút.” Nàng đáp.
Bên cạnh, Phó Hân Hằng vừa tráng lại ly trà xong, nhẹ nhàng rót nước cho thầy Lỗ: