Họ tính rời khỏi hồ nhưng bỗng nghĩ đến nếu nửa đường không có sông lấy nước thì sẽ không có nước uống nên Nguyệt Tâm đã quay trở lại. Cục Than lấy từ trong ra một cái bình nước lớn cho cô, cô đến bên hồ múc nước nhưng múc thế nào bình nước vẫn cứ trống rỗng. Hạo Minh chạy tới, đưa tay ngập sâu vào nước rồi nhấc tay lên, vậy mà không bị ướt.
Họ nhìn nhau, nhận ra rằng đây không phải là hồ nước bình thường. “Có lẽ đây là một cánh cửa nào đó,” Hạo Minh nói, ánh mắt đầy sự tò mò và quyết tâm. “Chúng ta nên thử xuống xem.”
"Cục Than lên tiếng, “Để ta và Mask xuống thăm dò trước đã. Nếu nơi này quá sâu, hai người mà nhảy xuống không kịp phòng bị thì chẳng phải mất toi cái mạng sao.”
Nguyệt Tâm gật đầu đồng ý. “Được, vậy hai người đi thăm dò thử đi.”
Cục Than và Mask nhảy xuống hồ, mất hút trong làn nước. Một lúc sau, họ ngoi lên, mặt nước lấp lánh ánh sáng từ bầu trời. “Xuống đi, chỗ này có bậc thang,” Cục Than nói. “Nhưng cẩn thận kẻo ngã, nó cũng cao lắm, trơn dễ trượt, đi cẩn thận nhé.”
Nguyệt Tâm và Hạo Minh thận trọng bước xuống hồ. Dưới nước không như họ nghĩ, không có cảm giác ướt át, mà như đang bước vào một không gian khác. Họ cảm nhận được sự mát lạnh của nước nhưng không bị ướt.
Dưới lòng hồ, một hàng bậc thang dẫn sâu xuống dưới, ánh sáng lờ mờ từ phía dưới chiếu lên. Họ bước đi từng bước một, cẩn thận để không trượt ngã.
Khi họ đi hết bậc thang, một cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt. Một hang động rộng lớn, bên trong là những viên pha lê lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ treo trên trần hang. Ngay giữa hang động, một bàn thờ bằng đá trắng, trên đó có một chiếc hộp lớn bằng bạc.
Nguyệt Tâm và Hạo Minh tiến lại gần bàn thờ, cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ chiếc hộp. “Có lẽ đây là nơi chứa đựng thứ gì đó rất quan trọng,” Nguyệt Tâm nói, ánh mắt đầy sự tò mò và cẩn trọng.
Họ mở chiếc hộp, phía trong không hề có đáy. Hình như chiếc hộp này lại thông với nơi nào đó, Hạo Minh ghé sát tai vào lắng nghe, là tiếng sóng biển. Chưa kịp phản ứng, họ lại bị hút vào trong, rơi từ trên cao xuống. Nguyệt Tâm hét lên thất thanh, “Ôi đau quá, cái mông em…hic hic.”
Phản ứng lại, họ lập tức đứng lên. Nhìn quanh, họ nhận ra đây chính là bờ biển trong bức tranh mà họ từng thấy. Nguyệt Tâm khẽ thì thầm, “Là nơi này, nơi chúng ta cần tìm.”
Hạo Minh gật đầu, mắt nhìn xa xăm ra biển. “Chúng ta đã tìm được điểm đến, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Nhiệm vụ của chúng ta còn nhiều thử thách phía trước.”
Xin lỗi về sự nhầm lẫn đó. Để tiếp tục câu chuyện, tôi sẽ bỏ phần đề cập đến thanh kiếm của Hạo Minh và điều chỉnh lại. Đây là đoạn tiếp theo của chương 25:
Họ đi dọc bờ biển này cũng đã thêm vài ngày, kiếm thức ăn không khó ở quanh đây nhưng mấy ngày nay nơi này yên bình đến lạ thường. Ngoại trừ họ cũng chả có sinh vật sống nào quanh đây, xung quanh nơi này chỉ toàn cây ăn quả. Chẳng có chút manh mối gì, lại bắt đầu từ con số 0.
Nguyệt Tâm ngồi bên bờ biển, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa. “Chúng ta đã đi nhiều ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy gì. Có lẽ nơi này không có gì ngoài những cây ăn quả.”
Hạo Minh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy sự kiên định. “Đừng bỏ cuộc. Chắc chắn sẽ có điều gì đó chờ chúng ta phía trước.”
Cục Than nằm dài bên cạnh, lười biếng duỗi người. “Có thể chúng ta đã bỏ sót điều gì đó. Mọi chuyện đều có lý do của nó.”
Mask, đứng từ xa, chăm chú nhìn về phía khu rừng rậm. “Có lẽ chúng ta nên tìm kiếm sâu hơn trong khu rừng kia. Nơi đó có vẻ bí ẩn hơn.”
Nguyệt Tâm và Hạo Minh đồng ý với ý kiến của Mask. Họ thu dọn hành trang và bắt đầu tiến sâu vào rừng.
Mỗi bước đi trong khu rừng này mang lại cho họ cảm giác khác lạ. Cây cối ở đây cao lớn, tán lá rậm rạp che phủ cả bầu trời. Không khí ẩm ướt và mát mẻ, nhưng lại mang một cảm giác kỳ lạ, như thể họ đang bị theo dõi.
Sau một ngày dài đi bộ, họ quyết định dừng chân nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ. Nguyệt Tâm thả mình xuống dòng nước mát lạnh, cảm nhận sự mệt mỏi dần tan biến. “Có lẽ chúng ta nên ở lại đây qua đêm,” cô nói, ánh mắt nhìn về phía Hạo Minh.
Hạo Minh gật đầu đồng ý. Họ bắt đầu chuẩn bị cho một buổi tối yên bình bên dòng suối. Nhưng rồi, trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ sâu trong rừng.
Nguyệt Tâm ngồi bật dậy, ánh mắt lo lắng. “Có ai đó ở đây sao?”
Hạo Minh nhìn về phía tiếng động, ánh mắt cảnh giác. “Chúng ta cần phải cảnh giác.”
Cục Than và Mask đứng dậy, nhìn về phía âm thanh phát ra. “Chúng ta nên kiểm tra xem đó là gì,” Mask nói.
Họ tiến sâu vào rừng, lần theo tiếng động kỳ lạ. Cuối cùng, họ nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt từ xa. Tiến gần hơn, họ phát hiện ra một hang động nhỏ, bên trong là một ngọn lửa cháy bập bùng.
Hạo Minh bước vào hang, ánh mắt cảnh giác. “Có ai ở đây không?”
Không có tiếng trả lời. Họ tiến sâu hơn vào hang, và rồi bất ngờ gặp một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc phơ, đang ngồi bên ngọn lửa. Ông ta nhìn lên, ánh mắt hiền từ nhưng đầy sự bí ẩn. “Các ngươi là ai? Và tại sao lại đến nơi này?”
Nguyệt Tâm bước lên, ánh mắt đầy sự tò mò. “Chúng tôi đang tìm kiếm sợi tơ thủy. Ông có biết gì về nó không?”
Người đàn ông mỉm cười, gật đầu. “Các ngươi đã tìm đến đúng chỗ rồi. Nhưng để có được sợi tơ thủy, các ngươi phải vượt qua một thử thách.”
Người đàn ông đứng dậy, chỉ tay về phía sâu trong hang động. “Hãy đi theo con đường này. Nó sẽ dẫn các ngươi đến nơi thử thách. Nhưng hãy cẩn thận, nơi đó đầy rẫy nguy hiểm.”
Họ cảm ơn người đàn ông và bắt đầu tiến vào sâu trong hang động. Một cảm giác hồi hộp và lo lắng dâng tràn, nhưng họ biết rằng đây là con đường duy nhất.