Uyển Thu biết rằng Lê Trú không giao nạp mình ra, hoảng hốt lo sợ lúc trước tan thành mây khói, thay vào đó là tính toán với anh, cô bắt đầu vuốt ve sau gáy Lê Trú bằng đôi môi mềm mại của mình, sau khi nhìn thấy yết hầu trượt lên trượt xuống, cô cố ý thở ra hơi nóng.
Cảnh sát vẫn chưa rời đi.
"Có cần còng tay bọn họ không?"
"Khi đối phó với phụ nữ, đừng làm họ quá căng thẳng, chỉ cần thư giãn, để họ tự khai ra tất cả những gì họ biết."
Bộ dạng mưu lược, điều khiển mọi thứ trong tay của người đàn ông thực sự rất quyến rũ, nhưng nghĩ đến những người mà anh xử lý lại là đối tác của chính mình, Uyển Thu cảm thấy anh thật đáng ghét. Vì vậy cô ác ý vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn nhanh chóng liếʍ láp xương quai xanh của anh.
Lê Trú ho khan một tiếng, thủ hạ của anh lập tức hỏi: “Có sao không?” Anh trả lời không sao, sau đó ánh mắt thâm thúy gán chặt vào Uyển Thu.
Cái chân bị anh nhấc lên cũng bắt đầu không an phận, xoa eo anh một cách khiêu dục.
Mùi hương cơ thể trên người cô hòa lẫn với mùi hơi tanh nơi vùng kín, tạo thành một mùi hương kỳ diệu của người phụ nữ, xâm chiếm khắp khứu giác của anh. Lê Trú lại dùng lực, chân của Uyển Thu bị bóp chặt đau đến mức suýt chút nữa "hừ" nhẹ, làn da trắng nõn lưu lại vết đỏ phiến tình.
Lúc này, cô đã ngoan ngoãn.
Người cảnh sát nghe thấy tiếng động lạ, tiến lên một bước, nhìn vào trong.
Cả con hẻm chỉ có một ngọn đèn mờ ảo, nay lại mưa phùn, mọi thứ dường như bị một tầng sương mù bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy đường viền mờ ảo, Lê Trú đứng thẳng người ở đó, tựa như nửa dựa vào tường.
"Lão đại, anh thực sự không đi cùng tụi em sao? Mưa dường như ngày càng nặng hạt."
Lê Trú nâng điếu thuốc trong tay lên, "Các cậu đi trước đi, tôi hút thêm vài điếu."
“Vâng.” Thuộc hạ tuân lệnh, lão đại của họ luôn xuất quỷ nhập thần, nhưng rất có bản lĩnh, nếu không có anh thì sao có thể phá hủy hang ổ nhanh như vậy.
Bước chân dần rời xa, đèn pha của xe cảnh sát lại bật lên, tiếng nổ máy vang lên, một lúc sau chiếc xe lái đi mất.
Con hẻm tối lại im ắng, chỉ còn lại mình anh và cô.
Sắc mặt của Uyển Thu đã bình phục lại, không còn thấy dấu vết tái nhợt và sợ hãi vừa rồi, thậm chí còn nổi lên hai vết ửng hồng mờ nhạt.
Cô vội vàng nói: “Buông ra, cứ như vậy, em sẽ cho rằng anh muốn cưỡng hiếp em.” Cái đùi vẫn rung rinh trong lòng bàn tay anh.
Hai người rất gần, Lê Trú bắt đầu nhìn cô lần nữa, rất cẩn thận, như thể muốn nhìn xuyên qua gương mặt cô.
Cô nhìn lại mà không sợ hãi.
Không, vẫn không thể chắc chắn.
Lê Trú đột nhiên buông tay ra, cuối cùng chân của cô cũng được tự do.
“Cám ơn anh cảnh sát,” Uyển Thu cong lên khóe miệng, trong nháy mắt, lại là vẻ mặt quyến rũ mê người, dùng giọng nói ái muội mê hoặc hỏi: “Anh muốn em cảm ơn như thế nào?"
Lê Trú không nói gì, nhìn cô chằm chằm một lúc, xoay người rời đi.
Uyển Thu chạy đến, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Lê Trú cười lạnh, cô gái này thật cả gan, đúng là không biết sợ là gì.
Cô cố gắng nhón chân, phiến tình thở vào lỗ tai anh, "Đưa em về nhà anh đi."
Lê Trú không khách khí hất tay ra, Uyển Thu đã sớm chuẩn bị, bị hất ra nhưng vẫn quấn lấy, tiếp tục lôi kéo anh.
"Đi mà, đi mà," Cô nói bằng giọng mũi, nghe như đang làm nũng, "Em thật sự rất muốn về nhà anh."
Thực ra không phải cô cả gan, mà là cô nhìn thấy du͙© vọиɠ từ đáy mắt sâu thẳm của anh lúc xoay người vừa nãy.
Anh muốn che giấu và trấn áp, nhưng Uyển Thu không cho anh thành công.
Thế nhưng vào lúc này, cô lại bắt đầu sợ hãi, bởi vì, nếu du͙© vọиɠ thực sự phát tác, chưa chắc cô có thể chịu đựng được.
Cô chợt nghĩ đến lời anh từng nói.
"Tôi không biết làʍ t̠ìиɦ."
"Tôi chỉ biết đυ. thật mạnh."
Thật sự không sợ chết nằm dưới người anh sao, Uyển Thu?
Tuy nhiên, ngay lúc cô đang phân tâm, Lê Trú đã xoay người nắm lấy cổ tay cô.
Không, không làm với anh, chỉ quyến rũ anh thôi, để anh dục hỏa thiêu thân, để anh giống như những người đàn ông thối xem live stream khiêu dâm kia, thèm khát được đυ., nhưng không đυ. được.