Trong đại sảnh, Mộ Tử Tiêu nhìn Lam Thiên Tình :
"Có đói bụng hay không, chúng ta cùng ăn một chút gì chứ?"
Cung Ngọc Gia cũng sáp đến:
"Tình Tình, đây là là quà sinh nhật tặng cô, sinh nhật vui vẻ!"
Lam Thiên Tình nhận lấy hộp quà trong tay hắn, sau đó điềm tĩnh mà cười:
"Cám ơn anh."
Quay người lại, liền đem hộp quà đưa cho Ngũ Hoạ Nhu đang đứng phía sau.
Sắc mặt Cung Ngọc Gia lộ ra chút ảm đạm, còn tưởng rằng Lam Thiên Tình sẽ vui vẻ mở ra xem một chút. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu như cô ấy thật sự làm như thế, vừa thấy lại tiện nghi sẽ vui vẻ huơ tay múa chân thì sợ là mình cũng sẽ không coi trọng nàng chứ.
"Trong khoảng thời gian này, nhất định rất bận rộn, lúc nào thì chuẩn bị trở về trường quân đội?"
Không có cô ở đó , Cung Ngọc Gia đột nhiên cảm thấy cả đoàn Liệt Diễm cũng trở nên thùng rỗng kêu to rồi.
Lam Thiên Tình cười một tiếng, muôn vàn kiều mỵ:
"Ngẫm lại, không biết bác tôi sẽ sắp xếp thế nào."
Mộ Tử Tiêu nhạy bén hiểu ra, ánh mắt sáng lên:
"Trường quân đội? Khó trách cô lại cắt tóc. Nhưng qua kỳ quân huấn hãy để dài đi, bộ dạng tóc dài nhất định rất đẹp."
"Cám ơn."
Có chút chán đến chết theo sát hai người đàn ông này một hỏi một đáp, Ngũ Hoạ Nhu nhìn ra Lam Thiên Tình không được tự nhiên, hơn nữa chính cô nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy mà chưa được ăn cũng rất khó chịu.
"Đại tiểu thư, chúng ta đi ăn một chút gì đi?"
Nghe nói như vậy Lam Thiên Tình bật cười, quay mặt lại nhìn thấy Kiều Âu và Tư Đằng đang đi về phía cô. Mới vừa rồi mời khiêu vũ thất bại liền biến mất, Lam Thiên Tình liếc nhìn trong tay Kiều Âu bưng cái mâm, bên trong đều là thức ăn cô thích ăn nhất liền lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong lòng có mấy phần ấm áp, lại cố ý không biểu hiện ra.
Kiều Âu giương mắt nhìn cô, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
"Đói bụng rồi, ăn một chút điểm tâm rồi anh sẽ đi dạo cùng em một chút!"
Lam Thiên Tình nhíu mày lại:
"Cũng may, không phải rất đói."
Cung Ngọc Gia sờ mũi một cái, xem ra ngăn cách giữa hai người bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nhịn được buồn cười, hắn tiến lên trước nói:
"Tình Tình, nếu không chúng ta đi dạo một chút, nói một chút chuyện gần nhất trong đoàn đi, không có cô ở đấy, các cô bé kia đều rất nhớ ngươi."
Rất muốn đồng ý, nhưng mới vừa rồi mạnh miệng với Kiều u, trước khi cô kịp mở miệng, bụng cũng không tranh khí kêu lên:
"Ọc ~ Ọc ~"
Hai tiếng đi qua, trong mắt Kiều Âu dâng lên thú vị, mắt nhìn Lam Thiên Tình, lại phân phó Tư Đằng nói:
"Ngũ tiểu thư đói bụng rồi, đi dùng cơm thôi. Lúc nào cần tôi sẽ cho tìm "
Ngũ Hoạ Nhu bĩu môi, mặc dù bị Kiều Âu đổ tiếng kêu bụng đói lên người rồi nhưng cô vẫn vui, vừa gật đầu vừa kéo tay Tư Đằng đi về phía bàn ăn.
Mấy người theo đuổi tâm tư của mình, Kiều Âu lấy ra cái hộp, đưa cho Lam Thiên Tình:
"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Bảo bối hai chữ gọi khiến hai người đàn ông bên cạnh không vui nhíu nhíu mày, nhưng tâm tình Kiều Âu cực kỳ tốt, hơn nữa giống như từ đời trước bắt đầu chính là như vậy gọi cô, cho nên giọng điệu vô cùng tự nhiên, cưng chiều.
Lam Thiên Tình nhận lấy, không nhịn được tò mò, hỏi một câu:
"Cái gì?"
Kiều Âu khẽ nói:
"Nhìn xem thì biết."
Tay nhỏ bé trắng noãn từ từ mở cái hộp, một động tác này khiến hai người đàn ông bên cạnh cũng trực tiếp nội thương.
Một đôi bông tai thủy tinh màu xanh da trời khéo léo nằm ở bên trong, bông tai cá heo rất tinh xảo xinh xắn. Lam Thiên Tình quý trọng nhìn tới trước, mắt nhìn trân ctraan không chớp, cô nhìn ra quà tặng không quý trọng nhưng Kiều Âu đã nghĩ tới lời nói của cô biết cô thích cá heo rồi.
So sánh với ngày trước, Kiều Âu luôn làm theo ý anh không hỏi cô một câu cứ mua cho cô các loại y phục, giầy, túi, đồ trang sức… rất đẹp rất tao nhã, nhưng không có nhiều đồ mà Lam Thiên Tình thích.
Lam Thiên Tình vui mừng cũng không hắn phải tại anh tặng hình cá heo cô thích mà là anh hình như thật thay đổi, sẽ đứng ở góc độ của cô để suy nghĩ.
Nàng đang cầm bông tai, mặt bần thần giống như toàn thế giới ở trước mắt cũng trở nên hư vô mờ mịt chỉ có đôi bông tai nhỏ bé là thật sự rõ ràng.
Kiều Âu rất hài lòng với biểu hiện của cô, sau đó nhàn nhạt nịnh nọt nói:
"Anh đeo giúp em."
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, nghiêng người sang đem cái hộp đóng lại đưa lên ngực quát lên:
"Đừng!"
Kiều Âu không hiểu, cô lại đỏ mặt ấp úng đứng lên:
"Vậy, cái đó, hôm nay có nhiều người ngộ nhỡ mất rồi thì phải làm thế nào? Vật này nhỏ như vậy!"
Kiều Âu sửng sốt một chút, ngay sau đó tâm tình thật tốt "Ha ha" cười ra tiếng. Giơ tay lên cưng chiều xoa nhẹ gương mặt cô, lại rước lấy cái lườm của cô, sau đó nhanh chóng thu hồi bộ dạng bất cần đời, nghiêm trang từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền.
"Còn có cái này. Để anh đeo giúp em"
Lam Thiên Tình ngoan ngoãn nghe lời, Kiều Âu đi tới phía sau, Tháo sợi dây chuyền kim cương cô đang đeo bỏ vào trong túi đổi lấy thành sợi dây anh mua cho cô.
Lam Thiên Tình cúi đầu, đầu ngón tay mân mê thứ móc lủng lẳng trên