Trong xe, Lam Thiên Tình vẫn buồn buồn không vui, không nói lời nào, Mộ Tử Tiêu cũng rất khoan dung nên cũng không hỏi gì, chỉ chuyên tâm lái xe lên cầu sau đó dừng ở bờ biển.
"Xuống tận hưởng một chút gió biển, tâm tình xấu sẽ bị gió biển thổi đi hết. Có muốn xuống thử một chút hay không?"
Lam Thiên Tình nhìn cậu ta một cái, ngay sau đó cởi dây an toàn rồi xuống xe. Bước chậm dọc bờ biển đang lúc ánh hoàng hôn, cô bỏ giầy, dùng đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn tinh sảo giẫm lên bờ cát mềm mại ấm áp.
"Có muốn tôi mua giúp cây dù hoặc cái mũ để che nắng không?"
"Không cần, thiên nhiên rộng lớn mà không hưởng thụ lại còn dùng đồ để cách ly, đúng là lãng phí lớn nhất của loài người"
Đối mặt với lời nói mà Lam Thiên Tình vừa thốt lên, Mộ Tử Tiêu nhíu chặt đôi lông mày lại:
"Cô, trước tiên hãy thoa kem chống nắng đi?"
Lam Thiên Tình bật cười:
"Tôi không cần thứ đó ."
Mộ Tử Tiêu chưa bao giờ gặp qua cô gái nào nào đơn giản sạch sẽ như thế.
Trên người không có một chút son phấn, tới gần còn có thể ngửi thấy mùi thơm giống như sữa mẹ , da dẻ rất tốt, ánh mắt trong suốt, tính cách cũng rất được. Mộ Tử Tiêu cười nhàn nhạt thấy Lam Thiên Tình không giống với các cô thiên kim tiểu thư yếu ớt kiểu cách mà mình đã gặp.
Mộ Tử Tiêu khom người cười một tiếng, cũng cởi giày rồi chậm rãi sóng bước cùng Lam Thiên Tình trên bờ cát.
Gió biển ấm áp mê người thổi tóc Lam Thiên Tình rơi toán loạn, lúc mới lên trường quân đội đã cắt ngắn tóc nhưng đã qua một tháng tóc cũng đã dài ra một chút.
Mộ Tử Tiêu không nhịn được liền hỏi một câu:
"Tóc cô rất đẹp, vừa đen vừa bóng, nếu để tóc dài sẽ rất xinh đẹp. Tại sao lại không để dài?"
Lam Thiên Tình nhớ tới mình để tóc dài nhiều năm, vì vào quân đội nên cắt đi, trong lòng xẹt qua chút nuối tiếc, cúi thấp đầu, thuận miệng đáp:
"Ha ha, trước kia tóc tôi cũng rất dài nhưng sau khi bị thất tình nên cắt đi."
Mộ Tử Tiêu nhận thấy ánh mắt ảm đạm của Lam Thiên Tình, khóe miệng nhếch lên:
"Là bởi vì anh ta sao?"
Lam Thiên Tình kinh ngạc dừng bước, ngước mắt nhìn cậu ta, sau đó gật đầu một cái, rồi lại cúi thấp đầu.
Thời gian rất lâu, Mộ Tử Tiêu không nói gì thêm, cùng với Lam Thiên Tình nhảy sóng, nhặt vỏ sò, xây tượng cát…. chơi hết toàn bộ một buổi chiều. Cuối cùng, Lam Thiên Tình mệt mỏi vô lực ngồi ở trên đống cát trông rất đáng thương. Mộ Tử Tiêu cười cười chạy đi về trong xe, lúc quay trở lại trong tay cầm hai lon nước uống.
"Như bộ dạng này sẽ rất mệt, không bằng chúng ta dựa lưng vào nhau đi, như vậy sẽ chỉ phải dùng ít sức một chút. Một lát nữa, có thể thấy được ánh hoàng hôn trên biển."
Lam Thiên Tình bị hấp dẫn về ánh hoàng hôn, vừa uống từng ngụm lớn vừa thuận miệng hỏi:
"Còn có thể nhìn ánh hoàng hôn sao?"
Mộ Tử Tiêu cười, giơ tay lên vuốt nhẹ lên gương mặt Lam Thiên Tình sau đó dịu dàng nói:
"Nếu như cô nguyện ý, tôi cũng có thể ở chỗ này cùng cô đợi ngày mai xem mặt trời mọc. Trên biển, mặt trời mọc rất đẹp."
Lam Thiên Tình cười yếu ớt, cũng không dựa lưng vào Mộ Tử Tiêu mà vẫn duy trì tư thế cũ vừa đón gió biển vừa như có điều suy nghĩ.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, từ góc độ này nhìn sang, biển rộng mênh mông giống như là được khảm lên một lớp vàng óng ánh, hồi lâu chậm rãi nói một câu:
"Mặc dù lớn lên ở thành thị duyên hải, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biển rộng. Cám ơn cậu."
Lam Thiên Tình chưa từng nói với người nào về động vật mình yêu thích nhất chính là cá heo, bởi vì nghe nói cá heo loài vật thông minh nhất, tình cảm nhất. Cô thật muốn cùng Kiều Âu một lần đi xem cá heo, hoặc là như hôm nay như vậy, dạo bước trên bờ biển.
Chỉ tiếc, gặp lại quá vội vã.
Nghe lời của cô..., Mộ Tử Tiêu mơ hồ nhận thấy trên người cô tản ra nhàn nhạt ưu thương, nhớ lại lúc đi trong xe lấy nước uống, Đoàn Hề Trạch đã gọi điện thoại vừa cám ơn cậu giúp đỡ diễn trò trước mặt Kiều u, vừa nhắc nhở cho biết Kiều Âu đang ở sau lưng hai người nhưng cả hai bọn họ không phát hiện được.
Mộ Tử Tiêu vui vẻ nói: chú Đoàn không cần khách sáo, lần này cùng với cháu gái yêu quí nhà chú rong chơi một buổi chiều, Kiều Thiếu nên tan nát cõi lòng, nên biết sai rồi. Nhưng Đoàn Hề Trạch lại nói, nhìn lại một chút đi, nếu như Kiều Âu thủy chung không phải chân chánh thể cho Lam Thiên Tình hạnh phúc, ông thà chặt đứt niệm tưởng của Lam Thiên Tình , cũng phải giúp cô tìm một người chân chính thương yêu cô, luôn luôn coi cô là ưu tiên số 1.
Mộ Tử Tiêu nghe xong cuộc điện thoại kia, lúc lấy nước, cố ý vòng quanh sườn xe quét mắt một vòng, cuối cùng cũng phát hiện tung tích của Kiều u.
Kiều Âu cứ như vậy ngây ngốc đứng, giống như một pho tượng.
Mộ Tử Tiêu thở dài, cũng không biết người này làm sao nhịn được, cả một buổi chiều nhìn cô gái mình yêu mến rong chơi cùng người khác như vậy, nhưng vẫn thủy chung đứng xa xa nhìn.
"Tôi muốn trở về, cám ơn cậu!"
Lam Thiên Tình chợt nói một câu, đem Mộ Tử Tiêu đang suy nghĩ miên man chợt tỉnh lại. Mộ Tử Tiêu cười gật đầu, sau đó nói :
"Tôi dẫn cô đi ăn cơm, đã đến thời gian ăn bữa ăn tối rồi. Cứ như vậy đưa cô trở về, chú Đoàn sẽ nói tôi hẹp hòi."
Lam Thiên Tình cười nhạt một tiếng, vẻ mặt hờ hững:
"Không sao, tôi sẽ nói cho bác biết do tôi cứ kiên quyết đòi về mà không đi ăn."
Hai người trở lại trong xe, Lam Thiên Tình tự mình thắt dây an toàn, sau đó không nói một lời cứ nhìn ngoài cửa sổ. Mộ Tử Tiêu điều chỉnh thử một cái kính chiếu hậu, phát hiện trước chỗ Kiều Âu đứng đã không thấy bóng dáng anh ta nữa rồi. Chắc hẳn thấy hai người lên xe, nên anh ta cũng lên xe rồi.
Biết rất rõ Đoàn Hề Trạch tìm đến nhờ mình giúp một tay diễn trò trêu tức Kiều u, nhưng đã trải qua buổi chiều vui vẻ, Mộ Tử Tiêu cũng cảm thấy thật là khó quên, hoặc là nói chính là động lòng.
Nổ máy cho xe từ từ lăn bánh, Mộ Tử Tiêu chợt nheo mắt hỏi một câu:
"Tình Tình, nếu như, tôi chỉ giả sử là nói nếu như cô và Kiều Âu không thể tiếp tục quay lại với nhau thì có nguyện ý thử tiếp nhận tôi hay không?"
Lam Thiên Tình xoay