Quyển 2 - Chương 19: Ngoài cửa sổ, đom đóm bay đầy trời.
"Khụ khụ, cái đó, Tình Tình này, có thể bác sĩ tay chân vụng về, xét nghiệm sai lầm thì sao? Hay là chúng ta đi Bệnh viện Quân khu thử máu một lần nữa xem.”
Lam Thiên Tình nghe lời của Đoạn Hề Trạch hơi gượng ép, lại thấy mấy người kia né tránh ánh mắt của cô, thì cô đã hiểu.
Mắt cô nháy mấy cái, nhìn Đoạn Hề Trạch cười một tiếng, nói: “Thật ra thì cũng không sao hết. Nếu cháu không phải là con cháu nhà họ Đoàn, thì cháu vẫn là Lam Thiên Tình nha. Mọi người cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với cháu, thật đấy, Tình Tình cũng cám ơn những ngày qua mọi người đã quan tâm đến cháu.”
Dưới ánh mặt trời ấm áp, người con gái linh động dí dỏm nhún nhún vai với bọn họ, bộ dạng không sao cả, phối hợp với khuôn mặt trắng bệch lại cố tình buông lỏng, rạng rỡ phát sáng, xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, khéo léo làm cho người ta phải đau lòng thay cô.
Thấy Đoạn Hề Trạch không nói lời nào, Lam Thiên Tình xoa xoa hai tay nhỏ, phủi mông, đem hai tay chấp sau lưng: “Không còn sớm nữa, mau đưa cháu về đi. Thành tích của cháu đã không được tốt lắm, giờ mà không trở về, sợ là điểm học phần sau đã thấp còn thấp hơn á, hì hì.”
Ngũ Họa Nhu đứng sau lưng cô nhìn thấy rõ ràng tay cô đang run rẩy. Lòng Ngũ Hoa Nhu nghĩ, nếu lúng túng và mất mác đều trút hết người cô, đoán chừng cô sẽ khóc đến chết đi.
Nhưng Lam Thiên Tình lại đón lấy ánh mặt trời, mọi chuyện đều hiểu, lòng người khéo léo, nở nụ cười vui vẻ với mọi người, mà đem đôi tay run rẩy kia để sau lưng, một mình chịu đựng.
"Tình Tình ~ đi xét nghiệm lại một lần nữa đi! Biết đâu kết quả sẽ khác thì sao!”
Lập tức, Ngũ Họa Nhu đến gần, trên môi Lam Thiên Tình vẫn còn nở nụ cười, cho nên, dù vành mắt đã đỏ, cô cũng chỉ có thể cười với cô (Lam Thiên Tình). Cô rất sợ mình không khống chế được mà khóc lên, thì tôn nghiêm và sự chống đỡ đau khổ từ nãy giờ của Lam Thiên Tình sẽ sụp đổ, phá thành từng miếng nhỏ.
Đoạn Hề Trạch hít sâu một hơi, ông không nghĩ đến cô bé này lại nhạy cảm như vậy, lại huệ chất lan tâm nữa. Nhìn khuôn mặt cô giống như hình em gái ông, ông nghĩ, coi như cô không phải cháu ngoại ruột của ông, nhưng nếu như đã gặp được cô, thì cũng là duyên phận.
"Tình Tình, cậu sẽ dẫn con đi xét nghiệm lần nữa. Nếu kết quả vẫn như vậy, thì Tình Tình nè, con làm con gái nuôi của cậu được không?”
Khóe miệng Lam Thiên Tình vẫn mỉm cười như cũ, nhưng lần này thì không nói câu nào.
Cô còn có thể nói gì đây, vốn cho là có thể tìm được người thân, nhưng rốt cuộc lại nhiều thêm một người cha nuôi. Kiều Nhất Phàm nói cô chính là do ông nuôi dưỡng, Bùi Đồng Tuyên cũng nói vậy, bây giờ lại thêm một người Đoạn Hề Trạch.
Lam Thiên Tình cô chỉ là một cô nhi, có tài đức gì mà được nhiều danh môn muốn nhận cô làm con gái nuôi? Huống hồ, cho dù là con gái nuôi, cũng vẫn là người được người khác bố thí, không phải ruột thì không phải ruột thịt, đến lúc mấu chốt, cô chính là người đầu tiên bị loại bỏ.
Trong đôi mắt đẹp đầy sương mù, đỉnh đầu quật cường cũng chậm chầm cúi xuống, hai hàng lông mi thon dài chớp chớp, cượng ép những giọt nước mắt long lanh sắp rơi xuống.
Kiều Nhất Phàm không nhìn nổi rồi. Cả Bùi Đồng Tuyên cũng không nhìn nổi nữa.
Bọn họ không ngờ mình lại có thể thương hại đối với một cô bé như vậy! Nhìn bộ dáng của cô, rõ ràng rất đau lòng mà lại không dám thể hiện ra, làm cổ họng của bọn họ như có cái gì chặn lại.
Kiều Nhất Phàm bước tới ôm vai Lam Thiê Tiình, nói: “Đi, ba dẫn con đi xét nghiệm lần nữa! Nếu vẫn giống như vậy, không sao, cùng lắm thì con chính là con dâu nhà họ Kiều chúng ta, ba sẽ luôn là người ủng hộ con và Kiều Âu ở một chỗ.”
Bùi Đồng Tuyên ho khan hai tiếng, vì che giấu cảm xúc vừa rồi, mà giọng nói có chút khàn khàn: “Tình Tình, lần này chúng ta sẽ đem mẫu máu chia làm bốn phần, đưa đến bốn bệnh viện Quân khu của bốn nhà trong thành phố để xét nghiệm. Con nghĩ lại xem, những bệnh nhân khi được thông báo là mắc bệnh nan y, họ sẽ đi đến bệnh viện khác để xét nghiệm lại. Huống chi, chuyện nhận tổ quy tông là chuyện lớn, sao có thể làm qua loa đượchc ứ? Biết đâu nếu bỏ lỡ cơ hội nhận lại người thân, thì đây sẽ là tiếc nuối lơn nhất trong đời con và gia đình con đấy?”
Đứng ở một bên, sau khi biết được kết quả AND, ông liền bắt đầu phân tích, tỉ mỉ nghĩ lại nếu Lam Thiên Tình không phải con gái Đoạn Hề Viên, lại phát hiện, căn bản không có khả năng này.
Mười sáu tuổi, từ nhỏ là cô nhi, lại gống như Đoạn Hề Viên, thêm dị ứng với cây vải.
Nhiều lý do như vậy, mà phần báo cáo AND này do máy móc làm, đừng nói con người cũng có khi sai lầm, mà cả máy móc cũng có lúc hư hỏng cần sửa chữa. Thực tế đã có nhiều minh chứng như vậy, mà còn không đấu lại một bản báo cáo chó má này, Bùi Đồng Tuyên không tin!
Trừ phi đến Bệnh viện tốt nhất thành phố xét nghiệm. nếu kết quả vẫn như vậy, ông mới tin!
Lam Thiên Tình đã không ôm hy vọng gì, nhưng khi Đoạn Hề Trạch nghe Bùi Đồng Tuyên nói xong, tâm vốn buồn chán liền dấy lên một tia hy vong mơ hồ. Đúng vậy, chuyện nhận tổ quy tâm là chuyện lớn, làm sao chỉ xét nghiệm một lần? Nếu thật bỏ qua cơ hội này, chính là tiếc nuối cả đời, sau khi ông chết, sao có thể đi gặp em gái mình chứ?
Mọi người vừa khuyên vừa dỗ, kéo Lam Thiên Tình lên xe.
Ngũ Họa Nhu vẫn ở bên cạnh cô, cầm tay cô thật chặt kéo đi, lại phát hiện bàn tay cô hoàn toàn lạnh lẽo, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi!
Đây chính là rối rắm vô cùng mới sinh ra phản ứng như thế này nha!
Một đường nhìn nhau, chẳng nói gì mà chạy đến bệnh viện, lấy máu xong, quân