Lúc sau, Kiều Lộ giữ thái độ mềm mỏng ngồi xuống ghế sofa, một bên vừa khóc vừa nói bản thân và Tư Đằng là thanh mai trúc mã, rồi cùng nhau lớn lên như thế nào, bộ dáng lê hoa đẫm mưa kia, cứ nói đến chỗ nào liên quan đến tình cảm, cũng đều có thể nghẹn ngào nấc nục.
Nhưng mà Ngũ Họa Nhu vẫn không động đậy, nếu có thể vì nước mắt của tình địch mà tình yêu lùi bước, thì đó còn được gọi là tình yêu sao? Lúc đánh mất Tư Đằng, cô biết tìm ai để khóc?
Thế giới này quá mức hiện thực, muốn cười, mọi người sẽ cười cùng bạn, muốn khóc, bạn sẽ phải khóc một mình!
Vì cứ mù quáng lăn qua lăn lại với Kiều Lộc nên chỉ chốc lát sau, Kiều Lộ còn nói, nếu không có Tư Đằng, cô ta sống không còn ý nghĩa gì nữa, còn muốn nhảy cửa sổ tự tử.
Ngũ Họa Nhu nâng trán, đau đầu, hỏng mất!
Đây là thiên kim nhà giàu không có khí chất thiên kim nhất mà cô từng gặp! Bị người khác làm hư ở chỗ nào rồi hả? Đây rõ ràng chính là một kẻ lưu manh vô lại! Một khóc hai nháo ba tự sát, còn có cái gì mà Kiều Lộ chưa làm không?
Thật sự Ngũ Họa Nhu cũng không nghĩ sẽ đến đỡ cô ta, nhìn bộ dáng ngại ngùng chạy đến bên cửa sổ, trong lòng cô cảm thấy chán ghét!
Lúc này, ngoài cửa tiếng đập cửa vang lên, Tư Đằng và Lam Thiên Tình cùng kêu lên:
"Tiểu Nhu! Mở cửa nhanh!"
"Đại tiểu thư! Cô mở cửa ra trước đi!"
"Rầm rầm rầm!"
Trái tim đang treo lơ lửng của Ngũ Họa Nhu cuối cùng cũng buông xuống, cùng lúc đó, Kiều Lộ cũng nghe thấy giọng nói của Tư Đằng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, động tác chuẩn bị leo cửa sổ cứng ngắc ở giữa không trung. Hai cô gái nhìn thoáng qua nhau, sau đó đều co cẳng chạy, tranh lên trước để mở cửa, ai cũng muốn chiếm lấy vị trí trong lòng Tư Đằng!
Nhưng mà một chân của Kiều Lộ đang để ở ngoài cửa sổ, chỗ Ngũ Họa Nhu đứng gần với cửa hơn, tay chân cô ta cũng không nhanh nhẹn, nên lúc Ngũ Họa Nhu mở cửa rồi bỗng chốc nhào vào trong lòng Tư Đằng, cô ta mới cứng ngắc đứng ở giữa văn phòng, kinh ngạc đảo mắt một vòng nhìn những người đang đứng ngoài cửa.
Tư Đằng nhìn Ngũ Họa Nhu đỏ mắt chạy tới chỗ mình, bỗng chốc ôm chặt lấy cô, mà khi Ngũ Họa Nhu cảm giác được độ ấm trên người Tư Đằng, nỗi uất ức trong lòng như nước sông chảy ngược, nước mắt tuôn trào, thoáng chốc đã làm ẩm ướt một mảng lớn quần áo trước ngực anh.
Tư Đằng chỉ cảm thấy có một cánh tay đang bóp chặt yết hầu của mình, trái tim cũng có cảm giác cực kì chấn động, hoảng loạn và đau đớn.
"Tiểu Nhu, đừng khóc, thật xin lỗi, là anh không tốt, không bảo vệ tốt cho em, không có việc gì, đừng khóc, anh đang ở đây mà."
Trong nháy mắt giọng nói của Tư Đằng mềm mại, dịu dàng giống như tới từ chỗ sâu nhất của điạ ngục, cho Ngũ Họa Nhu một đáp án đồng thời cũng khiến Kiều Lộ đang thất thần ở bên kia hiểu rõ mọi chuyện.
Từ nhỏ đến lớn, Kiều Lộ chẳng sợ Tư Đằng không đi theo mình, bởi vì mình là cô chủ. Nhưng kể cả khi khen mình xinh đẹp, anh ấy cũng không dịu dàng như bây giờ, cũng chưa bao giờ thương tiếc mình như vậy.
Trái tim Kiều Lộ bởi vì sự dịu dàng của Tư Đằng trong giờ phút này mà bị phá thành nhiều mảnh nhỏ, cô ta không dám tin nhìn anh như người bảo vệ vật báu, vỗ nhẹ lên lưng Ngũ Họa Nhu, mà trước khi anh gõ cửa miệng còn gọi cái gì "Đại tiểu thư", làm như vậy cũng chỉ vì thương hại cô gái đang sợ hãi nép trong ngực anh?
"Hu hu ~ A Tư ~ hu hu ~ "
Ngũ Họa Nhu ôm chặt lấy Tư Đằng, nói sao cũng không buông tay, mà Lam Thiên Tình chau mày nhìn bộ dáng êm đẹp đứng ở nơi đó của Kiều Lộ, nghĩ rằng cô ta không có việc gì, liền quay đầu nhẹ giọng hỏi Ngũ Họa Nhu một câu:
"Cậu có khỏe không, có bị thương không?"
Bình thường bạn bè tốt thường ân cần thăm hỏi nhau như vậy, nhưng ở trong tai Kiều Lộ, câu hỏi này mới nghe đã thấy vô cùng chói tai.
Rõ ràng vừa rồi khi mình và Ngũ Họa Nhu giao chiến, là mình yếu thế hơn, sao bây giờ lại khiến mọi người nghĩ mình bắt nạt Ngũ Họa Nhu? Trong lòng tức giận, tủi thân, bi thương, hóa thành