Thời gian lẳng lặng trôi, lần này thì tốt rồi. Kiều Lộ trở lại giúp Cung Bách Hợp chia rẽ bọn họ, trận chiến này còn chưa bắt đầu bọn họ đã nội chiến rồi.
Kiều Âu phiền não cào mái tóc, đi tới đi lui trước cửa phòng Lam Thiên Tình không biết bao lần, cuối cùng thở dài một hơi, nghĩ rằng cô ấy cũng đã tỉnh táo lại. Anh lại ảo não đi tới, gõ gõ cửa phòng, nhưng bên trong không hề có động tĩnh.
“Vợ à ~ bảo bối ~ anh xin lỗi ~ vừa rồi anh quýnh lên, anh nói bừa, anh không có ý đó, vợ à ~”.
Kiều Âu đứng ở cửa phòng nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ thật lâu, anh còn không yên tâm dính sát lỗ tai vào trên cửa, nín thở nghe động tĩnh bên trong. Nhưng mà bên trong không có bất kỳ tiếng động gì, ngay cả tiếng cô khóc cũng không có.
Lần này Kiều Âu hoàn toàn luống cuống, phòng tuyến trong đáy lòng hoàn toàn sụp xuống. Anh vào phòng sách lục tung lên tìm chìa khóa, tìm một lúc lâu vẫn không thấy, đúng lúc này Tư Đằng trở lại.
Kiều Âu vừa nghe thấy tiếng đóng cửa ở dưới nhà, cả tiếng bước chân lên cầu thang, lập tức vọt ra.
“Tư Đằng, sao rồi, cậu đã nói với Ngũ Họa Nhu chưa?”.
Nếu như Tư Đằng chưa chia tay với Ngũ Họa Nhu, cho dù tìm được Kiều Lộ, cũng không khó đảm bảo được Kiều Lộ sẽ làm ra chuyện gì không lý trí.
Nói đơn giản, Kiều Lộ chính là đứa nhỏ bị người nhà làm hư, Kiều Âu biết rõ chuyện này, cũng bắt đầu hối hận từ nhỏ không nên nuông chiều con bé như vậy, đó không phải là yêu mà là hại con bé.
Ánh mắt Kiều Âu vội vàng, cả mái tóc rối bời, tất cả đều tiết lộ trong lòng anh lo lắng và không yên.
Lúc Tư Đằng đang chuẩn bị nói, Lam Thiên Tình chợt mở cửa phòng ra, đôi mắt hồng hồng, hoàn toàn không để ý sự tồn tại của Kiều u, mắt nhìn chằm chằm Tư Đằng:
“Anh nói với Tiểu Nhu rồi hả?”.
“Tình Tình ~”.
Kiều Âu suy nghĩ muôn xông lên ôm chặt lấy cô, lại sợ chọc giận cô, cô đứng gần cánh cửa như vậy, nếu như bây giờ cơn giận còn chưa tan, sợ là anh vừa bước thêm một bước, Lam Thiên Tình sẽ đóng cửa lại, giữa bọn họ lại cách thành hai thế giới.
Tư Đằng kinh ngạc nhìn thoáng qua bộ dạng chật vật sau khi khóc của Lam Thiên Tình, nhìn cô và Kiều Âu một người trong một người ngoài cánh cửa, trong lòng biết nhất định bọn họ cãi nhau vì chuyện của mình rồi.
Vẻ mặt anh không biểu cảm, giọng nói rất nhẹ, nghiêng mặt nhìn Kiều u:
“Còn chưa nói”.
Đây chắc chắn là một lần duy nhất Tư Đằng không làm theo ý của chủ.
Kiều Âu nhíu lông mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh:
“Một câu chia tay có khó khăn vậy sao?”.
Lam Thiên Tình ở trong phòng thay xong quần áo, ăn mặc chỉnh tề đi ra, trực tiếp tới bên cạnh Tư Đằng:
“Đi thôi!”.
Tư Đằng sửng sốt, xoay người nhìn bóng dáng Lam Thiên Tình đang chuẩn bị xuống lầu, hỏi:
“Thiếu phu nhân, đi, đi đâu?”.
“Đi tìm Kiều Lộ”.
Giọng nói Lam Thiên Tình nhàn nhạt, nhưng một cây đao cắm vào lòng Kiều u.
Là bởi vì anh nói chuyện không giữ được miệng, cô là người ở cô nhi viện không hiểu được ý nghĩa của người thân cho nên mới có thể thỏa hiệp với anh, ra ngoài tìm Kiều Lộ? Ai nói thỏ con của anh lòng dạ độc ác, vì một câu nói của anh cô có thể ra ngoài tìm Kiều Lộ, vì người bạn Ngũ Họa Nhu biết không lâu có thể gây gổ với anh, thỏ con của anh rõ ràng là người lương thiện.
“Tình Tình ~”.
Kiều Âu tràn đầy cảm động và đau lòng, bây giờ anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, nói vô vàn câu xin lỗi với cô, còn có vô số câu anh yêu cô.
Cánh tay Lam Thiên Tình vừa đặt lên tay vịn cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chậm rãi nghiêng nửa mặt, nghe tiếng Kiều Âu gọi, cô dừng bước lại nhưng không nhìn anh mà nhìn thẳng xuống sàn gỗ:
“Kiều u, em có thể đi tìm em gái anh, cố gắng hết sức lực ít ỏi của em, nhưng mà sau này em sẽ không gọi anh là anh (anh trai) nữa, đứa bé đi ra từ cô nhi viện như em, không hề có người thân, làm sao có anh trai được? Em gái anh chỉ có một người là Kiều Lộ, cho tới giờ anh cũng không coi em là em gái, hoặc là người thân! Sau này cũng đừng đứng trước mặt em nói những lời Tư Đằng là anh em của anh. Tư Đằng cũng là đứa nhỏ đi ra từ cô nhi viện, không có người thân, làm sao có anh em? Nếu không phải là anh em của anh, bản thân anh cũng đừng để ý đến cảm thụ của anh ấy nữa”.
Lời nói vang lên, Lam Thiên Tình cao ngạo như một con thiên nga trắng, lạnh lùng xoay đầu, nhấc chân đi xuống, mỗi bước đi đều mất sức.
Bóng dáng nho nhỏ càng lúc càng xa, trong lòng Lam Thiên Tình càng nghĩ càng giận, tại sao anh vừa giận thì không giữ miệng nói những câu tổn thương người khác, sau đó quay đầu nói xin lỗi, như là cô nhất định phải tha thứ cho anh?
Chẳng lẽ trên đời này chỉ mình anh tức giận mà nói rồi sau đó không cần chịu trách nhiệm?
“Tình Tình, em chờ anh, anh đi thay quần áo”.
Kiều Âu biết cô giận thật, vì vậy cũng không giải thích với cô, yếu ớt nói một câu, sau đó đáng thương chỉ