Quyển 2 – chương 13 (tiếp)
Lam Thiên Tình thấy bộ dạng này của cô hoàn toàn không giống bộ dạng cô gái căng thẳng và buồn bã, bật cười ha ha, nhưng vẫn chặn lại cái người đang vặn vẹo bất an ngồi xuống giường:
“Tiểu Nhu, tớ cảm thấy, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, hốc mắt cậu hồng hồng, xấu xí muốn chết, làm sao có thể gặp người được, vẫn là bỏ qua một buổi tối của anh ấy để cho anh ấy suy nghĩ lung tung đi, sau đó gặp thì tốt hơn. Dù sao tâm ý của anh ấy cậu cũng đã biết rõ, cậu không suy nghĩ linh tinh là tốt, an tâm ngủ dưỡng nhan đi, chờ đến lúc anh ấy không chịu được tìm đến cậu, lúc đó mới nói”.
Ngũ Họa Nhu nghe Lam Thiên Tình nói, cảm thấy có đạo lý nhưng vẫn không yên lòng hỏi một câu:
“Cậu cảm thấy trong một đêm, sẽ không có gì thay đổi chứ?”.
Lam Thiên Tình phục cô ấy, quả nhiên khi yêu trí thông minh sẽ là số lẻ, hơn nữa, người trong cuộc mơ hồ!
“Cậu yên tâm đi, tớ giúp cậu trông chừng anh ấy, nếu anh ấy chạy, cậu tìm tớ là được!”.
Lam Thiên Tình hào khí vỗ ngực một cái, trở lại giường của cô nằm, trong lòng bắt đầu nhớ đến Kiều Âu.
Mới vừa rồi họp đội vụ, anh đã giúp đỡ cô, cũng coi như là không tuân theo kỷ luật, trong quân đội quy củ kỷ luật nghiêm minh, có phải Kiều Âu sẽ bị trừng phạt gì không? Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng vô điều kiện, nhưng mà Kiều Âu đã phản lại vì cô.
Nhớ lại trước đó Kiều Âu thỉnh thoảng hỏi cô có sợ không, ánh mắt cô lóe lên đã cho anh đáp án. Bây giờ nghĩ lại, hai ngày nay Kiều Âu lại không hề hỏi cô có sợ không, có vẻ từ lúc đó anh đã định ở trong buổi họp sẽ đổi cô thành Ngũ Họa Nhu.
“Anh, sao anh lại tốt với em như vậy?”.
Lam Thiên Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, một lòng càng ngày càng treo rồi.
Cho tới nay, Kiều Âu bỏ ra nhiều hơn cô rất nhiều, cô biết, ngoại trừ toàn tâm toàn ý yêu anh, dường như cô không có gì để báo đáp anh. Đối với Kiều Âu, trong lòng Lam Thiên Tình, anh không chỉ là một người đàn ông, một người để lệ thuộc vào, anh chính là cây lớn che trời trong lòng Lam Thiên Tình, anh là người khí khái đội trời đạp đất, vì cô chống trời cũng vì cô che gió tránh mưa, yêu thương mọi cách.
Anh, là trụ cột tinh thần của cô, là thần của cô.
Lam Thiên Tình suy nghĩ trằn trọc, lật người, học bộ dạng trước của Ngũ Họa Nhu, như sắp bị tử hình... sau đó, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Đằng.
“Anh đã trở lại chưa? Hôm nay đổi lại, em đổi chuyện Ngũ Họa Nhu cho anh biết, Kiều Âu có bị phạt gì không?”.
Bên kia, Tư Đằng trả lời lại rất nhanh:
“Còn chưa trở lại, không biết có bị phạt không, dù trời sập cũng có Kiều thiếu gánh, không sợ!”.
Nhìn Tư Đằng viết thoải mái, Lam Thiên Tình cả đầu tê dại, người này, có phải yêu vào trí thông minh cũng thấp hơn? Cô sợ nhất là trên lưng Kiều Âu có gì đó, kết quả Tư Đằng lại nói trời sập có Kiều thiếu đỡ, ngất mất.
Đầu ngón tay giật giật:
“Không thể nào khơi thông cho anh được! Anh ấy trở lại thì nói cho em biết!”.
Người bên kia sững sờ trong chốc lát, khi Lam Thiên Tình nghĩ rằng Tư Đằng cũng đã quên gửi tin nhắn, điện thoại di động lại sáng lên:
“Ngũ Họa Nhu sao rồi?”.
Lam Thiên Tình nhếch miệng cười một tiếng:
“Sao không tự mình hỏi cô ấy? Không phải anh đã mua điện thoại di động cho cô ấy rồi sao?”.
Tư Đằng sững sờ trong chốc lát:
“Không phải là do ngại sao!”.
Lam Thiên Tình co người lại, ở trong chăn cười, nhớ đến bộ dạng lạnh lùng bình thường của Tư Đằng, bây giờ lại nói một câu mềm nhũn như vậy, ngại, Lam Thiên Tình chợt thấy có chút không thể tiếp nhận được.
Tư Đằng ngày hôm nay, mỏng manh chết!
“Khụ, vẫn còn rất đau lòng, em đã nói với cô ấy, ngày mai anh muốn gặp cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng, khụ, anh muốn nói chia tay với cô ấy. Em an ủi cô ấy lại nghĩ lung tung, anh biết đấy, con gái khi yêu trí thông minh đều là số lẻ, e là ngoại trừ chính anh bày tỏ tâm ý thì lời của ai cô ấy cũng không tin đâu”.
“Này, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm”.
Lam Thiên Tình nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã năm giờ, một lát nữa tiếng còi tập hợp sẽ vang lên.
“Không được, ánh mắt của cô ấy đang sưng, em mới đắp khăn lên cho cô ấy, không biết lát nữa sẽ ra ngoài gặp người thế nào, bây giờ cô ấy đứng đầu, lát nữa còn dẫn người đến phòng ăn”.
Lam Thiên Tình gửi xong, bên phía Tư Đằng lại không có trả lời.
Khoảng mười lăm phút sau, Tư Đằng gửi tới một tin nhắn: Xuống lầu.
Lam Thiên Tình khó hiểu, đứng trên cửa sổ nhìn xuống, Tư Đằng mặc quân trang đứng thẳng dưới lầu, trong tay cầm một cái túi nhỏ. Cô chớp mắt mấy cái, xoay người đi xuống, lúc nhận lấy cái túi còn tưởng có gì tốt để ăn, cuối cùng cô vừa nhìn thì xì cười một tiếng.
“Thuốc nhỏ mắt, túi chườm đá, miếng che mắt?”.
Tư Đằng ho hai tiếng, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một chút ranh mãnh, nói:
“Làm phiền thiếu phu nhân đưa giúp cho cô ấy”.
Đây là lần đầu tiên Tư Đằng yêu đương, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng mà đau lòng cho một người nên làm cái gì anh vẫn hiểu.
Đối với lời thổ lộ và một loạt hành động hôm nay của Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng có chút không kịp ứng phó. Tính trên số tuổi, bọn họ chênh lệch khá xa, trên tâm lý, Tư Đằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày kết hôn. Hơn nữa, mới chỉ có một ngày mà thôi, muốn Tư Đằng nói ra là yêu thích cô ấy, nói thật, lời như thế nếu anh nói ra, vậy nhất định là nói láo!
Nhưng đối với Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng vẫn có cảm giác. Trong nháy mắt cô hôn anh, đến bây giờ, anh vẫn còn cảm giác trong nụ hôn đầu, chỉ là Tư Đằng không hiểu được phải ôn nhu với cô như thế nào. Bình thường anh cười nói với Lam Thiên Tình rất dễ dàng nhưng Lam Thiên Tình là Lam Thiên Tình, là một cô em gái, hoặc là người phụ nữ của huynh đệ, nhiều hơn một chút tùy ý và cẩn thận là được. Nhưng Ngũ Họa Nhu không giống vậy, hoàn toàn là nhiều hơn một chút cẩn thận, bớt đi một chút tùy ý.
Hơn nữa giữa anh và Ngũ Họa Nhu vẫn còn vô cùng xa lạ, hoàn toàn chưa quen thuộc lẫn nhau, anh thậm chí không xác định được Ngũ Họa Nhu sau khi nghe mình giải thích còn có thể thích mình hay không.
Buổi chiều lúc mở họp đội vụ, Tư Đằng còn suy nghĩ, có lẽ, Ngũ Họa Nhu chỉ thích Tư Đằng trong ảo tưởng của cô.
Cho nên anh không dám nhanh như vậy giao tim của mình. Nhưng nghe Lam Thiên Tình nói cô bé đó khóc rất đau lòng, anh tinh tế suy nghĩ lại buổi chiều mình không ngừng dẫn cô ấy đi mua đồ, Tư Đằng cũng cảm thấy, có lẽ trong lòng cô gái như vậy là quá mức.
Lam Thiên Tình gật đầu một cái:
“Em sẽ đưa cho cô ấy. Anh mau trở về đi, anh Kiều Âu trở lại thì nói cho em biết một tiếng!”.
Sau khi xoay người, Tư Đằng chợt gọi cô lại:
“Này, sao em không nhắn tin hoặc gọi điện cho cậu ấy hỏi?”.
Lam Thiên Tình sửng sốt, cô đúng là quên mất còn cách liên lạc như vậy! Cô cảm kích quay đầu lại định nói cảm ơn với Tư Đằng, Tư Đằng bất đắc dĩ lắc đầu:
“Haiz, con gái khi yêu quả nhiên trí thông minh là số lẻ!”.
Lam Thiên Tình cười khổ, được rồi, vừa rồi ở trong tin nhắn cô nói Ngũ Họa Nhu như vậy, bây giờ Tư Đằng lại nói thế với cô, cũng coi như báo thù cho Ngũ Họa Nhu rồi. Lam Thiên