Quyển 2 – chương 10. Anh, em sẽ bồi thường cho anh
Nhìn nhau yên lặng không nói gì, phóng đại sự lúng túng, cũng làm đau hai trái tim yêu nhau.
Ánh mắt Kiều Âu không e dè nhìn thẳng vào Lam Thiên Tình, mà Lam Thiên Tình lại trước sau như một, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới đất. Không khí lặng lẽ cứng lại, ánh đèn sáng ngời chiếu vào mắt mọi người như sự thử thách, hai người bọn họ như bức họa tố miêu dưới ngòi bút của Picasso, cũng diễn chung một vở được phác họa là “canh gác”.
(*tố miêu: một dạng tranh khắc họa)
Chờ một lát, Tư Đằng mang cốc sữa tươi lên, một vị Liên trưởng cũng mang bình nước nóng về, Kiều Âu vẫn yên lặng đứng đó không nói gì khoảng mười phút, vẫn không rời được bước chân đi.
Tư Đằng hơi đi lên, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Thủ trưởng, không đi kiểm tra các phòng khác sao, sắp tới giờ tắt đèn rồi”.
Kiều Âu chớp mắt mấy cái, nhận lấy cốc sữa tươi trong tay Tư Đằng, nhét vào trong lòng bàn tay Lam Thiên Tình. Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm nhau, ngón tay cô lạnh như băng.
“Uống nhanh đi, anh nhìn em uống xong anh sẽ đi”.
Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, nhớ lại thời gian trước kia ở nhà, mỗi lần đi ngủ, Kiều Âu sẽ đích thân pha cho cô một chén sữa, tận mắt nhìn cô uống hết, sau đó hài lòng nhận lấy cái ly, vui vẻ cười.
Lần này, cô cũng vậy, ngửa cổ uống hết, lau miệng, trả lại cái ly cho anh:
“Cảm ơn thủ trưởng quan tâm! Mời thủ trưởng về đi!”.
Giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng, từ đầu đến cuối, cô không có dũng khí liếc nhìn anh một lần.
Kiều Âu không nói được cảm giác lúc này là gì, hai người đang tốt đẹp chợt biến thành thế này, ngay cả việc khỏi thông cũng khó thế này, thật chán nản, thật ảo não, thật mệt mỏi!
“Ừ. Đi ngủ sớm một chút!”.
Cầm cái chén không, Kiều Âu xoay người bước đi, đi ra cửa phòng 58, anh ngước cổ lên, siết chặt quả đấm, hít sâu hai lần, sau đó nghiêng đầu nói với ba liên trưởng:
“Những phòng ngủ còn lại các cậu đi kiểm tra đi, tôi không đi”.
Nói xong, mang theo Tư Đằng vội vàng xuống lầu.
Bên trong cánh cửa, trong khoảnh khắc Kiều Âu rời đi, cả người mềm nhũn, đặt mông ngồi lên giường mình, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bình nước nóng Kiều Âu sai người lấy cho cô, nhắm mắt lại, mặc cho linh hồn bị nỗi nhớ và rối rắm đồng thời kéo đi, không có sức lực cuộn tròn trên giường.
Mà Cung Ngọc Gia biết Kiều Âu sẽ tự mình đi kiểm tra phòng, trong lòng hiểu nhưng không nói gì. Chuyện gì nên xảy ra luôn luôn xảy ra, giống như có vài người, nhất định là của bạn, thì sẽ là của bạn, ai cũng không giành được.
Anh gọi điện cho chị gái Cung Bách Hợp, nói chuyện Kiều Âu làm phó đoàn trưởng cho chị, sau khi kết thúc điện thoại, anh nhìn hộp thức ăn trên bàn trà, trầm mặc hồi lâu không nói gì.
Đêm này, nhất định có nhiều người mất ngủ.
—— Cô nàng lính đặc biệt xinh đẹp ——
Ngày hôm nay, chương trình huấn luyện là mỗi người vượt qua 30m rào sắt qua lại hai trăm lần.
Bộ dạng Kiều Âu ung dung ngồi trong xe cách đó không xa, nhưng Tư Đằng hiểu rõ, một lòng của anh đã sớm vọt lên cổ họng. Nhớ đến mấy lần trước cô té xỉu, đều ngã vào trong ngực Cung Ngọc Gia, Kiều Âu đều cảm thấy mình thất trách. Nếu lần này vì cô mà tới đoàn Liệt Diễm, như vậy coi như nhìn cô không nhịn được, lúc cô ngã xuống đất, người ôm cô chỉ có thể là mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, huấn luyện viên được Kiều Âu sắp đặt, tốn nửa giờ giảng giải các động tác trong quá trình vượt qua lưới sắt, mấu chốt chủ yếu, còn có cả một số bí quyết nhỏ tránh bị thương.
Nói như vậy, nhưng người trong bộ đội đặc chủng, ai cũng đều có kinh nghiệm, cho dù là học sinh mới quân huấn, dạy cũng là lão binh, những quy tắc này trước kia khi các cô tập huấn tại bộ đội địa phương đã học tập rồi mới đúng, nhưng Lam Thiên Tình không có.
Có huấn luyện viên giải thích cặn kẽ, lại biểu diễn quy tắc động tác cho các cô mấy lần, lúc đó mới bắt đàu di chuyển.
Mặc dù Lam Thiên Tình rất thông minh, cả người cũng rất linh hoạt, nhưng mỗi người vượt rào sắt hai trăm lần, chỉ chạy tới chạy lui, lại trong ánh nắng chói chang của mùa hè cũng khó chịu.
Kiều Âu thở dài, đôi mày tuấn mỹ nhíu chặt lại.
“Tắt máy điều hòa không khí!”.
Kiều Âu nổi giận nói với Tư Đằng. Bé thỏ nhỏ của anh còn đang ở bên ngoài chịu khổ, vậy mà anh lại ở trong xe hưởng thụ điều hòa không khí, điều này khiến trong lòng anh tràn đầy cảm giác có lỗi.
Trong tiềm thức, Kiều Âu muốn thay cô chịu khổ. Hoặc là anh muốn đồng cam cộng khổ với cô.
Nhớ lại lúc anh tập luyện trong bộ đội đặc chủng, cũng vượt qua lưới sắt ba mươi mét, chỉ là nam binh phải chạy nhiều hơn nữ binh 100 chuyến, huấn luyện giống như ma quỷ địa ngục.
Ánh mắt quan tâm nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh, cô cùng đội ngũ thay nhau vượt qua lưới sắt lần thứ mười bốn, động tác rõ ràng đã chậm hơn.
Kiều Âu như ngừng thở, bốn phía xung quanh an tĩnh đáng sợ, dường như anh có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Lúc anh lo lắng cô sẽ té xỉu, anh nhanh chóng mở cửa xe đi xuống, chạy thẳng tới bên ngoài lưới sắt, lại thấy thân thể mảnh khảnh của cô dừng lại mấy giây, sau đó lại từ từ chuyển động, nhấc cánh tay bò lổm ngổm tới.
Bởi vì thể chất Lam Thiên Tình rất kém, đã nổi tiếng trong đoàn Liệt Diễm, các cô gái và huấn luyện viên cũng biết trước kia cô bé chưa từng đi lính, cho nến cũng không hề oán giận, nhìn cô như nhìn người cản trở, ngược lại mỗi lần cô cố gắng dùng toàn lực, còn tốt hơn xưa thì cảm thấy khâm phục và xúc động.
“Tình Tình ~”.
Kiều Âu thấp giọng gọi một câu, Lam Thiên Tình nghe thấy được, hơi nghiêng gò má liếc nhìn anh một cái, nhìn thấy anh thì sửng sốt, cảm nhận được ánh mắt quan tâm của anh, cô hơi cười với anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nét mặt tươi cười như hoa, đẹp rung động lòng người, giống như một giây tiếp theo sẽ bay theo gió.
Lòng Kiều Âu như muốn vỡ ra, anh rất muốn chui vào trong lưới sắt ôm cô ra, nhưng cô lại quay đầu đi, cắn chặt đôi môi di chuyển thân thể về phía trước.
“Lam Thiên Tình, cố gắng lên!”.
Kiều Âu hô một câu với cô, sau đó các nữ binh cũng hô theo:
“Lam Thiên Tình, cố gắng lên! Lam Thiên Tình, cố gắng lên!”.
Các nữ binh đã muốn cổ vũ cô cố gắng từ sớm, nhưng quân quy quân kỷ nghiêm khắc với quân nhân, thủ trưởng không mở miệng, các cô chỉ có thể yên lặng. Bây giờ Kiều Âu đã mở miệng nói trước, các nữ binh đương nhiên sẽ nhiệt tình, kỳ quái là do bị sự cố gắng kiên trì của Lam Thiên Tình cảm hóa, những nữ binh mơ ước sắc đẹp của Kiều Âu không những không đố kỵ với Lam Thiên Tình, mà lại càng thương tiếc cô.
Khi cô trăm cay nghìn đắng bò tới đầu ra của lưới sắt, Kiều Âu không nhịn được nữa, anh xông lên phía trước, đỡ cô xuống đất, sau đó ân cần nhìn cô:
“Có khỏe không?”.
Lam Thiên Tình cười cười, thấy bộ dạng anh gấp gáp, cô không đành lòng, mặc dù đầu còn choáng váng hoa mắt một chút, nhưng ngoài mặt vẫn không tim không phổi nói:
“Không sao, em rất khỏe!”.
Một giây sau, người đã mất ý thức ngã vào ngực Kiều Âu.
Kiều Âu đau lòng ôm ngang cô lên, nhìn gương mặt tái nhợt trước mặt, đôi môi không có chút huyết sắc nào, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cách đó ko xa, Cung Ngọc Gia đứng ở cửa sổ phòng làm việc, cầm ống nhòm nhìn một màn này, cả người căng thẳng.
Anh biết hôm nay hạng mục huấn luyện là vượt lưới sắt 200 lần, anh nghĩ, nếu Lam Thiên Tình thật sự tham gia, chống đỡ được tới lần thứ mười sẽ ngã xuống. Nhưng cô lại hoàn thành được mười bốn lần, dù miễn cưỡng.
Không phải anh không nhắn tin cho cô, bảo cô buổi sáng không cần đi, đến thẳng phòng làm viêc của anh, hưởng thụ máy điều hòa, ăn quà vặt, nhưng cô lại chọn tham gia huấn luyện, lựa chọn chịu đau, chịu khổ.
Cung Ngọc Gia hiểu, lựa chọn của cô đều xuất phát từ tình yêu với Kiều Âu. Cô không muốn Kiều Âu nghĩ lung tung, không muốn Kiều Âu hiểu lầm mà thương tâm khổ sở.
Chỉ là, Lam Thiên Tình không biết, tình yêu vĩnh viễn là con dao hai lưỡi, khi số người tham gia lớn hơn hai, che chở cho một người, đồng thời sẽ tổn thương đến bên kia. Giống như tơ hồng trong tay nguyệt lão, vĩnh viễn đều chỉ nối cho hai người, mà mũi tên tình ái của thần Cupid cho tới bây giờ cũng chỉ bắn trúng hai người, người còn lại nhất định là người bị thương.
Nhìn Kiều Âu ôm Lam Thiên Tình thẳng đến xe, chiếc xe rời đi cuốn theo một đám bụi, Cung Ngọc Gia khép rèm cửa sổ, anh hiểu được, trong tình yêu ngươi tình ta nguyện, anh thua, thậm chí, còn chưa kịp mở màn.
Kiều Âu ôm Lam Thiên Tình lên xe, rống lên với Tư Đằng:
“Trời nóng như vậy, sao không mở điều hòa?”.
Người trong ngực, vì không đủ thể lực, bị cảm nắng mà té xỉu, Tình Tình của anh, bây giờ cần nhất là giải nhiệt đấy!
Tư Đằng bĩu môi, khổ mà không thể nói. Đưa tay mở điều hòa lên, cũng âm thầm cảnh cáo mình, ngàn vạn lần không nên đụng vào thứ gọi là tình yêu, quá dọa người!
Theo Kiều Âu phân phó, Tư Đằng lái xe ra khỏi trường quân đội, đi về phía nhà.
Mà Lam Thiên Tình hôn mê trong ngực Kiều Âu, dường như cảm nhận được từng đợt không khí mát thổi đến, ngay sau đó một cỗ thanh tuyền chậm rãi chảy vào miệng, rất thoải mái, cô nuốt vào theo bản năng, nuốt từng ngụm, đợi đến khi mở mắt ra, điều cô nhìn thấy là cặp mắt thâm tình chân thành của Kiều Âu.
“Anh?”.
Gương mặt tuấn tú được phóng đại trước mắt, Lam Thiên Tình nhanh chóng nghĩ tới nước uống vừa rồi trong miệng, nhất định là anh ngậm vào trong miệng trước, sau đó miệng đối miệng, đưa nước vào trong miệng cô!
Cô dùng một tay đẩy anh ra, giống như nai con bị kinh hãi, lập tưc tránh khỏi ngực anh, bất an co người ở một góc,ánh mắt nhắm chặt, không nói một lời.
“Tình Tình ~”.
Kiều Âu bị tổn thương, anh đặt bình nước trong tay xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào cô:
“Tình Tình, cho dù em muốn chia tay với anh, cho dù em muốn tử hình anh thì cũng phải cho anh một lý do, tại sao đột nhiên em lại biến thành như vậy? Em không cho anh một lý do thuyết phục, anh nhất định sẽ không buông tay!”.
Anh đã suy nghi vô số lần về tương lai sau nay anh với cô sớm chiều dắt tay nhau, đợi đến khi cô tốt nghiệp, có lẽ sẽ có một bé trai, sau đó là một bé gái. Tương lai tốt đẹp như thế nào đều là có cô trong tương lai.
Lam Thiên Tình trầm mặc hồi lâu, vẫn không dám nhìn anh, nước mắt rơi xuống như trân châu, lúc lâu sau, cô nghẹn ngào:
“Anh, chúng ta không thể, anh, cầu xin anh, hãy quên em đi”.
Kiều Âu giang tay ra, nhanh chóng nhốt chặt cô, càng ôm càng chặt, cuối cùng dứt khoát ôm chặt lấy cô, giống như muốn khảm cô vào xương