Quyển 2 – chương 9: Đêm khuya Kiều thiếu xông vào doanh trại nữ binh
Cách đó không xa, Kiều Nhất Phàm ngồi trong xe, cầm ống nhòm quân dụng nhìn kỹ, khi phát hiện có người ngã xuống trong nháy mắt, mặc dù tầm mắt mơ hồ không phân biệt rõ, nhưng ông không suy nghĩ cũng đoán được người đó là Lam Thiên Tình.
Trừ con bé ra, trong các cô gái lính đặc chủng này, còn ai có thể chất kém như vậy chứ, mới chạy liên tục được mười phút mà đã hoa lệ ngã xuống?
Giương mắt nhìn nắng gắt như lửa ngoài cửa xe, Kiều Nhất Phàm thở dài, trên điện thoại màn hình lại sáng lên số di động của Kiều u, khiến tâm tình ông càng thêm phiền não, ông lựa chọn không nhìn đến, phất tay với tài xế:
“Đi thôi”.
Trong bụng suy nghĩ, rèn luyện cho con bé cũng tốt, cho con bé chịu khổ một chút, nói không chừng con bé sẽ chủ động muốn rời khỏi bộ đội đặc chủng. Dù sao Lam Thiên Tình cũng chưa được huấn luyện căn bản dành cho nữ quân nhân, đột nhiên vào bộ đội đặc chủng, kết quả đương nhiên chỉ có con đường chết.
Sau khi Lam Thiên Tình không kiên trì nổi mà té xỉu, được một cánh tay có lực ôm vào lòng, bên tai truyền tới tiếng chạy bộ, cô không mở nổi mắt ra, trong lúc mơ hồ cảm giác được người ôm mình đang đổ chút đồ vào miệng, mặn mặn, mùi không tốt lắm, nhưng do cô mất nước nhiều nên vẫn uống từng ngụm.
Một lúc sau, người đó không ngừng đánh vào mặt cô, cô mới tỉnh dậy.
Mở một mắt, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi mắt xếch xinh đẹp, không thể phủ nhận, dáng dấp người đàn ông này rất tuấn tú, so với Kiều Âu thì ít đi một phần yêu nghiệt, nhiều thêm một phần trầm ổn lão luyện.
Cô buồn buồn ưm một tiếng, cau mày nhớ lại tình cảnh của chính mình, trong lúc nhất thời đầu óc hơi mù mờ.
Mà người nọ ôm cô, trong nháy mắt Lam Thiên Tình mở mắt ra, cũng giống như bị điện giật, ngơ ngác nhìn vẻ mặt hoàn mỹ vô khuyết trước mắt sửng sốt hồi lâu, mới buông cô ra để cô thử ngồi thẳng người.
“Đầu còn choáng váng không?”.
Anh ta quay mặt qua chỗ khác, thu lại ánh mắt đang quan sát cô, cất bình nước quân dụng của mình, treo trên người.
Lam Thiên Tình chớp mắt mấy cái, phát hiện mình đang ngồi ở lối đi bộ, vừa rồi trong lúc cô té xíu, người đàn ông này ôm nửa người trên của mình nên mình mới không trực tiếp nằm trên lối đi bộ?
“Không có gì, cảm ơn anh!”.
Ánh mắt Cung Ngọc Gia nhăn lại, nếu như bình thường, cô bé này phải trả lời là: Báo cáo thủ trưởng, không sao. Nhưng mà cô lại nói như bình thường vậy.
“Nếu không có chuyện gì, về hàng, tiếp tục huấn luyện!”.
Cung Ngọc Gia đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, cô vỗ vỗ mông đứng lên, thở dài “Oh” một tiếng, xoay người tiếp tục gia nhập đội ngũ.
Ánh mắt Cung Ngọc Gia càng nhăn sâu, anh ghé mắt liếc nhìn quân hàm đeo trên vai hai vạch hai sao, nghĩ thầm, đường đường là một Trung tá mà lại bị một con nhóc coi như không thấy?
Anh vốn định xử phạt kỷ luật vì sự vô lễ của cô, nhưng nghĩ đến đối phương là một cô bé, lại vừa mới té xỉu, cũng may vừa rồi không ai thấy nên cũng tìm chỗ mà khoan dung độ lượng.
Tăng nhanh bước, anh chạy theo cạnh đội ngũ. Nhưng mà mới qua bảy tám phút, lại có người ngã xuống, người này, vẫn là Lam Thiên Tình.
Lần này, Cung Ngọc Gia không thể đứng yên không nhúc nhích nữa rồi.
Anh trực tiếp ôm cô tới ven đường, lai cầm bình nước quân dụng đổ vào miệng cô, giống như lần trước, vỗ nhẹ vào gương mặt cô. Nhưng mà sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, trắng như tờ giấy, ánh mắt Cung Ngọc Gia càng nhăn sâu, rõ ràng nước muối cũng không vào, tất cả đều chảy theo khóe miệng cô, ướt cổ cô.
Cung Ngọc Gia bấm mạnh vào huyệt nhân trung của cô mấy cái, lúc này mới chú ý da của cô không phải trắng nõn phì nộn như bình thường, hoàn toàn khác với đặc thù của một nữ binh, cánh tay của cô rất mềm không hề có bắp thịt, cầm tay giống như là cầm vào bông vậy.
Anh nghĩ, chạy nhanh một đoạn đường dài, vừa bắt đầu đã hôn mê hai lần, quả thật không giống như nữ binh của bộ đội đặc chủng nên có.
Thấy làn da dưới mũi của cô bị mình bấm bầm tím vẫn không có phản ứng, Cung Ngọc Gia hơi luống cuống, ôm lấy cô quay đầu chạy về phía chiếc xe mình lái tới.
Bệnh viện trường quân đội.
Lam Thiên Tình nằm trên giường, rốt cuộc cũng mở mắt ra.
Vách tường trắng tinh, ga giường và gối cũng trắng, bên cạnh là một khung sắt treo hai chai nước. Lam Thiên Tình suy nghĩ hai giây mới nhớ ra, mình lại té xỉu.
Trời ạ, thật mất mặt, vậy mà cô còn nghĩ sẽ cắn răng chống đỡ, lúc này mới là ngày thứ nhất!
Con ngươi đen như lưu ly lúng liếng nhìn quanh, cảm nhận được bên trong phòng có máy điều hòa không khí thoải mái mát mẻ, khóe miệng không tự chủ cong lên, cảm giác ngã bệnh không tệ, có giường ngủ, có khí mát, còn có thể miễn chạy nhanh một đoạn đường dài đòi mạng.
“Khụ, tỉnh rồi sao?”.
Một giong nói ôn hòa truyền đến, lúc này Lam Thiên Tình mới chuyển mắt nhìn về phía Cung Ngọc Gia đang ngồi ở mép giường.
Chớp mắt mấy cái, cô nhận ra anh ta.
“Là anh sao, cảm ơn anh!”.
“... .....”.
Đỉnh đầu Cung Ngọc Gia xẹt qua một đám quạ, cô bé này, lại coi như không thấy anh?
“Khụ, không phải cô nên nói, báo cáo thủ trưởng, tôi đã tỉnh, như vậy mới đúng!”.
Vẻ mặt anh nghiêm túc nhưng khẩu khí thì dãn ra rất nhiều, giống như sợ sẽ dọa tới cô, không rõ tâm tình, đôi mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm phản ứng của cô, giống như muốn nhìn thấu cô.
Lam Thiên Tình hiểu ra, chớp chớp mắt mấy cái, vội vàng ngồi dậy, sau đó nghiêm trang nhìn anh:
“Cái đó, xin hỏi, anh tên là