Kiều Âu kéo Lam Thiên Tình đến một góc lặng lẽ của yến hội, ngón tay thon dài đẩy màn che đỏ thẫm quý giá, đi vào.
“Phù ~”.
Lam Thiên Tình thở một hơi như trút được gánh nặng, ngước mắt nhìn từng đám mây ngoài cửa sổ sát đất, đèn hoa vừa lên, cô xuất thần trong nháy mắt, đẹp quá. Cô nhớ tới cửa sổ nhỏ cỡ bàn tay của mình, chỉ có thể nhìn bầu trời mông lung, giống như một con ếch đáng thương tội nghiệp ngồi ở đáy giếng. Nhưng bây giờ cô lại có thể đứng ở trên cao, cúi xuống ngắm nhìn bóng đêm tuyệt đẹp.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, ai có thể nói cho cô biết, đây có phải là một giấc mông xa hoa và duy mĩ hay không?
“Tình Tình ~”.
Kiều Âu nhẹ giọng nỉ non, ôn nhu ôm cô vào trong ngực, đôi môi hôn lên cái trán mềm mại của cô, giống như đang làm nũng với người yêu.
“Tình Tình, cảm ơn em, cảm ơn em vừa rồi đã dũng cảm vì anh”.
Lam Thiên Tình mở to mắt, cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Kiều Âu nói ra những lời này. Nhưng mà cô nghĩ mãi cũng không ra được.
Kiều Âu nhẹ nhàng mỉm cười nhìn đôi mắt lưu ly đang chớp chớp của cô, rất muốn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô một miếng, lại sợ dọa đến cô. Anh cố gắng điều chỉnh hô hấp, khống chế cảm xúc vui sướng từ sâu trong linh hồn mình, khàn giọng nói:
“Vừa rồi có phải em ghen hay không?”.
Lam Thiên Tình nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt anh dường như có dòng nước xoáy, hấp dẫn cô, nhưng lý trí lại nói cho cô biết, vừa rôi cô nghênh chiến với Bùi Thanh Đình, không phải vì ghen mà vì cô không cam lòng. Cô không giữ gìn tình yêu, mà là tự tôn.
Nhưng đối mặt với đôi mắt thâm tình có thể nhấn chìm cô trong sự ôn nhu, lời nói đến miệng lại không dám nói ra.
Trong lòng có chút day dứt, vừa rồi là cô lợi dụng sự thật lòng của anh với cô.
Kiều Âu thấy Lam Thiên Tình đột nhiên trầm mặc, anh cũng không nóng lòng, anh lựa chọn chờ đợi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, dường như vô cùng ôn nhu, lại cực kỳ uyển chuyển.
“Anh, em, em không biết cái gì là tình yêu”.
Cô ảo não cúi đầu, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại nói một câu như vậy.
Kiều Âu nghe vậy thì sửng sốt, cô trả lời như vậy là thừa nhận hay là phủ nhận?
Nhìn bộ dạng ảo não thất bại của cô, vô tội lại đáng yêu, Kiều Âu cũng không muốn so đo. Mặc kệ, dù sao chỉ cần anh nhận định cô đang ghen là được rồi!
“Tình Tình, vậy để anh dạy em, cái gì là tình yêu, có được không?”.
Tiếng nói làm người ta say mê, hơn nữa Kiều Âu còn dùng khuôn mặt tuấn tú đắm đuối, sói xám dụ dỗ con thỏ nhỏ đương nhiên phải có khúc dạo đầu. Nhất là đôi mắt chỉ chăm chú nhìn cô, tràn ngập si mê và khát vọng, giống như chỉ cần cô nói một chữ “không”, anh có thể thương tâm rơi vào bước đường cùng.
Lam Thiên Tình lờ mờ.
“Anh dạy em thế nào?”.
Kiều Âu bình tĩnh nhìn cô, nhìn hết sự hoảng loạn và vô thố của cô, anh yêu thích sự ngây ngô và ngọt ngào của cô, càng muốn được nếm hương thơm say lòng người của cô. Anh không trả lời Lam Thiên Tình, mà nở nụ cười, trong ánh mắt lóe lên ý cười.
“Ưm ~”.
Đằng sau ót đột nhiên bị một bàn tay to dùng sức giữ lấy, hai cánh môi nóng cháy không hề báo trước dán lên đôi môi cô, Lam Thiên Tình chỉ thấy toàn thân như bị điện giật, cả người bỗng nhiên nhũn ra. Trên lưng, một bàn tay to dùng sức đỡ lấy cô, kéo cả người cô dính sát vào thân hình cao lớn ấm áp.
Động tác Kiều Âu cũng trúc trắc, anh lại sợ dọa đến cô, vì thế chỉ nhẹ nhàng liếm cánh môi cô, lại hơi hơi mút lấy, anh không cạy mở hàm răng cô ra, càng không dùng bàn tay to của mình chạy đến những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô, ăn đậu hũ của cô.
Dưới suy nghĩ của Kiều u, cho dù anh rất muốn nhưng mà anh thật lòng yêu cô, thương cô, cho nên anh không thể làm cô bị tổn thương.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn lướt qua, lại là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, Kiều Âu lại hôn cô lâu như vậy!
Đợi đến khi anh buông cô ra thì thấy khuôn mặt cô đã đỏ lên, bộ dạng giống như uống phải cả một bình rượu, ngực phập phồng, thở gấp liên tục.
Anh giúp cô đứng vững, để đầu của cô tựa vào ngực anh, làm thành nơi kiên cố để cô dựa vào.
Một lúc sau khi hô hấp của cô đã khôi phục bình thường, Kiều Âu nói:
“Tình Tình, em không biết cái gì là tình yêu sao? Về sau mỗi ngày cho anh hôn, rất nhanh em sẽ hiểu".
Lam Thiên Tình nằm trong lòng anh trong nháy mắt không nói gì, cô ngó ra ngoài thế giới phồn hoa, không khỏi nghĩ lại cuộc sống trước kia của bản thân, cảm thán thế giới này giàu nghèo chênh lệch, còn cả ông trời bất công, vận mệnh bất công.
Kiều Âu thấy cô không nói gì, vì thế nhìn theo ánh mắt của cô.
Thật lâu sau, cô mới nói: “Anh, chỉ có anh mới có thể đưa em đứng ở trên cao nhìn thế giới này, chỉ có anh mới có thể thay đổi tương lai của em, giúp em không còn là một chú ếch hèn mọn ngồi đáy giếng”.
“Tình Tình ~”.
Trên đỉnh đầu tuyền đến tiếng than nhẹ của anh, anh dừng một lát, cố gắng khống chế cảm giác thương tiếc sâu vào xương tủy anh, muốn ôm chặt lấy cô, anh nghiêm túc nói lời thề son sắt:
“Vậy thì em đừng buông anh ra, anh sẽ cho em biết, ở trong lòng anh, thế giới rộng lớn như thế nào!”.
Lam Thiên Tình không biết cô bị Kiều Âu kéo đi như thế nào, khi toàn bộ lý trí của cô được khôi phục thì cô đã ngồi ở một góc bàn, còn Kiều Âu đang hứng trí cầm cái kẹp liên tục gặp thêm đồ ăn vào đĩa của cô.
Hai gò má cô đỏ lên, rất dọa người! Mỗi lần anh thâm tình thổ lộ, cô sẽ mất ý thức như người ngốc!
“Tình Tình, em gầy quá, ăn nhiều một chút!”.
“A!”.
“Tình Tình, nào, há mồm, đây là cá hồi nhập khẩu từ Hokkaido, rất bổ não”.
Kiều Âu ân cần gắp hai miếng cá hồi, chấm một ít mù tạt, đưa vào trong miệng đang há ra của cô.
Nhìn cái miệng anh đào đáng yêu khiến người ta thèm nhỏ dãi mấp máy vài cái, miệng Kiều Âu khô khốc, anh muốn rời tầm mắt để tiếp tục gắp thức ăn cho cô, thì nghe thấy cô bé ưm khổ sở.
“Hu hu~ hu hu~”.
Anh nhíu mày quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt anh là Lam Thiên Tình đang dùng hai tay di di huyệt Thái Dương, bộ dạng không chịu nổi vì bị sặc mù tạt.
“Ha ha”.
Anh bật cười, lấy cho cô một ly nước lựu, nhẹ nhàng nói: “Cá hồi là cá sống, khi ăn phải dùng mù tạt để sát trùng, sẽ mau qua thôi, nào, uống ngụm nước”.
Khi Kiều Âu vừa nói xong, Lam Thiên Tình cảm thấy cảm giác đầu như muốn vỡ ra lúc trước cũng biến mất, cô há mồm uống vài ngụm nước lựu, sau đó cho dù Kiều Âu dỗ dành thế nào cũng không chịu ăn cá hồi.
Kiều Âu hưởng thụ thú vui đút thức ăn cho cô bé, đợi đến khi cô ăn no anh mới mỉm cười, rồi đi một vòng nhanh chóng về, trong tay bưng hai cái đĩa, một phần là mì xào anh yêu thích nhất, một phần hoa quả cho Lam Thiên Tình ăn sau bữa ăn.
Lam Thiên Tình chớp đôi mắt to, lẳng lặng nhìn chàng trai tr42ước mặt, ngón tay thon dài của anh nắm cái nĩa bạc, thuần thục mà tự nhiên cuốn những sợi mì, khi đưa đến bên miệng, khóe miệng cong đúng độ, tao nhão nuốt hết. Lúc ăn anh nhai kĩ nuốt chậm, đồ ăn xuô19i theo cổ, cô khẩn trương nhìn yết hầu khiêu gợi trượt lên trượt xuống, cảm thấy lòng mình cũng run lên một cái!
Dường như Kiều Âu cảm giác được ánh mắt nóng cháy của Lam Thiên Tình, anh cuốn thêm mì73 đưa vào trong miệng, nhếch cánh môi tao nhã nhai kỹ nuốt chậm, sau đó ngước mắt lên, trực tiếp bắt giữ ánh mắt của Lam Thiên Tình.
Đáy mắt anh tỏa ra ý cười, anh vươn tay qua, một chút nước miếng trong suốt không tự chủ được chảy ra từ khóe miệng Lam Thiên Tình, bị ngón tay ấm áp của anh lướt qua.