"Được rồi, điều nên nói đã nói xong, cô nên đi gặp cô dâu chú rể đi." Nhiễm Nghiên cười mỉa mai, như một con công kiêu ngạo đi về hướng phòng tiệc.
Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng tiệc đính hôn của Nhiễm gia nhị tiểu thư và Âm gia Tam thiếu cũng cực kỳ long trọng. Từ xa nhìn lại có thể cảm nhận được tất thảy sự sang trọng xa hoa này đều bay ra nồng nặc mùi đồng nhân dân tệ.
"Không dám đi vào sao?" Nhiễm Nghiên thấy tôi đi chậm rì, nhìn có chút hả hê lại cười hết sức khinh bỉ.
Cô ta không hiểu, chuyện cho tới bây giờ, không phải tôi không dám, mà chỉ là không muốn. Nếu bà nội bọn họ thấy tôi xuất hiện ở đây, nhất định sẽ vừa khổ sở lại khó xử. Tôi nên đối mặt với mọi người như thế nào, người bên ngoài sẽ nghĩ gì về tôi?
Tôi càng nghĩ càng nhiều, cũng càng ngày càng không muốn đi vào. Ngay lúc Nhiễm Nghiên mất đi kiên nhẫn, chuẩn bị cho bồi bàn mang tôi đi vào thì một bóng người nho nhỏ đột nhiên chạy vọt tới bên cạnh, ôm chầm lấy tôi. Khí lực khác xa với một đứa trẻ bình thường, thiếu chút nữa tôi đã ngã xuống đất.
"Mẹ nuôi, người đi đâu? Sao không đến thăm con?" Tử Hằng vểnh cái miệng đỏ au nhỏ nhắn oán giận.
Từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy cậu chàng này chỉ hơn sáu tháng, thật khó cho cậu nhóc chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra tôi.
Tôi cố hết sức ôm lấy cậu nhóc, hết sức hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Mẹ nuôi đi du lịch, con có nhớ mẹ nuôi không?"
"Nhớ, nhớ đến tim cũng đau." Cậu nhóc làm như thật, ôm lấy cái bụng của mình.
Tôi nhịn không được phì cười, chọc chọc cái bụng nhỏ của cậu: "Đây là bụng, phía trên mới là tim."
Tử Hằng đảo mắt, ghé vào bên tai tôi nói: "Con biến thành sói thì tim ở dưới."
Tôi không nhịn được cười, tên nhóc này đầu óc cũng rất nhanh nhạy.
"Con đi cùng với ai vậy?" Tôi hỏi, đồng thời nâng mắt tìm kiếm cha mẹ cậu bé.
"Mẹ yêu của con! Con đi gọi mẹ!" Tử Hằng nhảy xuống đất, chạy tới chỗ Âm Sở Nguyệt đang gọi điện thoại ở cách đó không xa.
"Mẹ yêu! Mẹ nuôi ở đằng kia." Tử Hằng túm lấy vạt áo của Âm Sở Nguyệt kéo về phía tôi.
Âm Sở Nguyệt kinh ngạc kéo tay tôi lại, mắt trừng thật to: "Sao cô lại tới đây?"
Tôi chỉ vào Nhiễm Nghiên đang muốn chạy, nói: "Cô ấy dẫn tôi tới."
Âm Sở Nguyệt chau mày thành một đường, lớn tiếng quát: "Nhiễm Nghiên, cô đứng lại!"
Sở Nguyệt xử sự ngay thẳng, tính tình nóng bỏng nhưng tâm địa tốt, nhưng là, cô có một đặc điểm, đó là cực kỳ bao che. Hễ anh chị em nào so với cô nhu nhược, đều là đối tượng được cô đứng ra bảo vệ. Mà tôi được sinh ra với khuôn mặt baby, vóc dáng không cao, thể lực thì thua xa người sói, hiển nhiên nằm trong đối tượng bảo vệ của cô ấy.
"Sở Nguyệt, cô tới lúc nào thế? Sao không cùng đi với chồng?" Nhiễm Nghiên tháo chạy thất bại, chỉ phải kéo lên nụ cười giả tạo, kiên trì ứng phó.
"Không cần cô phải quản, tôi hỏi cô, tại sao cô mang Bách Khả tới tận nơi này?" Sở Nguyệt vẫn cho là tôi và Âm Hạng Thiên sẽ đến với nhau, lúc này thấy Nhiễm Nghiên đẩy tôi rơi vào tình thế khó xử, đương nhiên là rất giận dữ.
Nhiễm Nghiên chịu không nổi Sở Nguyệt hùng hổ dọa người, đành phải nói: "Tôi là có ý tốt, đều nói bà nội thương yêu Xảo Dĩnh và Bách Khả. Xảo Dĩnh sẽ không đến rồi, nếu cả Bách Khả cũng không tới, bà nội sẽ không vui."
Âm Sở Nguyệt không chút khách khí, hừ nói: "Đồ nhiều chuyện!"
Nhiễm Nghiên sắc mặt rùng mình, cứng rắn nói: "Nếu không cần, vậy làm phiền Hạ phu nhân đưa người trở về đi."
Nói xong, liền lắc mông đi ra ngoài.
"Đồ sao chổi!" Âm Sở Nguyệt hừ một tiếng, ôm lấy bên chân Tử Hằng, dụ dỗ nói: "Cục cưng, chúng ta mời mẹ nuôi ăn đại tiệc thôi?"
Tử Hằng gật đầu, vui vẻ nói: "Mẹ nuôi, chúng ta đi ăn đi."
Tôi rất cảm kích đối với hai mẹ con đáng yêu này. Nếu không phải hai người đúng lúc xuất hiện, tôi đã bị không trâu bắt chó đi cày rồi. Thành thật mà nói, không ai nguyện ý tham gia nghi lễ đính hôn của bạn trai cũ. Tôi chỉ là một người thường, khả năng chịu đựng trong lòng cũng như người thường. Có thể nhân cơ hội rời đi, đương nhiên không muốn ở lại. Nhưng ông trời không chìu ý người, ngay lúc ba người chúng tôi đi ra khỏi khách sạn, một nhân vật vô cùng khó đối phó từ bên trong đi ra, cùng chúng tôi chạm mặt.
Tôi cùng Sở Nguyệt đều như thấy quỷ, ngây người giây lát, mới mở miệng kêu: "Anh hai."
"Em sao lại ở đây?" Âm Nhị Nhi hỏi tôi, lại như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt trời không sợ, đất không sợ, duy chỉ có sợ Âm Nhị Nhi. Thấy ánh mắt anh nhìn về phía mình, lập tức đề phòng lui về phía sau một bước: "Anh đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn em. Là Nhiễm Nghiên mang cô ấy đến. Em đang tính đưa cô ấy đi, liền đụng anh."
Âm Nhị Nhi khẽ nheo mày: "Đi theo anh."
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra anh đang tức giận. Lúc này mà cùng đi với anh, không chừng lại có chuyện xảy ra.
Vì thế, ta và Sở Nguyệt đồng loạt lui về phía sau, chuẩn bị đánh bài chuồn.
Âm Nhị Nhi phát hiện không có người đi theo, cũng không quay đầu lại, nhấn mạnh: "Đi theo anh!"
Sở Nguyệt tắc nghẹn, vẻ mặt đau khổ nói: "Em cũng đi hả?"
Âm Nhị Nhi ngoái đầu lại, liếc cô một cái: "Cô không bạn sao?"
Sở Nguyệt như được đại xá, ôm Tử Hằng bỏ chạy, khí chất danh giá tất cả đều ném mất tiêu đi đằng nào.
Tôi một thân một mình sợ hãi lui về phía sau: "Em cũng..."
"Em đi theo anh." Âm Nhị Nhi như đinh chém sắt cắt đứt lời của tôi.
"Anh hai..." Tôi ngần ngại không tiến lên.
Âm Nhị Nhi giống như Hiểu Thiến trong Thiệnn Nữ U Hồn, ngoắc ngón tay với tôi: "Lại đây."
Tôi hít sâu một hơi, cắn răng một cái, xoay người bỏ chạy. May mắn là, tôi cắt được đuôi Âm Nhị Nhi đuổi theo ở trước thang máy. Thật không may, cửa thang máy lại mở ra thì anh đứng ở bên ngoài.
Thang máy không chạy nhanh hơn chân anh, tôi nên bất đắc dĩ hay là nên vì kế tiếp chính mặc niệm?!
Anh đưa tôi lên lầu một của nhà hàng, sau đó bắt đầu màn tra khảo tôi vì sao lại xuất hiện ở đây, và tại sao lại ở cùng Nhiễm Nghiên.
"Em. . ." Tôi biết nói gì đây? Nói Âm Hạng Thiên buộc tôi trở về? Nói tôi bị nhốt?
Anh sẽ tức giận nha? Không, phải hỏi là, anh có thể phát cáu lên, bất chấp hoàn cảnh mà lôi Âm Hạng Thiên ra đánh một trận hay không?
"Nói đi." Âm Nhị Nhi thúc giục.
Ánh mắt anh sáng quắc lên khiến tố chất tâm lý không tính là cường hãn của tôi có chút gan run rẩy, lại càng không dám nói dối. Trầm ngâm thật lâu, tôi mới xèo xèo ngô ngô nói: "Ngày mai rồi hãy nói."
"Đi tìm lão Tam!" Giọng điệu của anh đã không còn nhàn hạ cùng hờ hững mà Âm Nhị Nhi nên có.
"Em không đi!" Tôi không sợ Nhiễm Nghiên châm chọc tôi, cũng không sợ Nhiễm Du tính kế, nhưng sợ anh tức giận tôi. Thế nhưng anh đã tức giận rồi! Làm sao bây giờ? Ai có thể nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ?
"Không đi cũng được, tự em nói, em trở về đã bao lâu? Đang ở chỗ nào? Nhiễm Du đi tìm em gây phiền phức sao?" Âm Nhị Nhi hơi dừng bước chân, nhưng các câu hỏi vẫn cứ liên tiếp.
Tôi không phủ nhận rằng tôi muốn nhân cơ hội ngày hôm nay thoát khỏi Âm Hạng Thiên, nhưng tôi không muốn làm cho rắc rối, càng không muốn thấy người đàn ông phúc hắc giận tím mặt. Câu hỏi của anh, tôi một câu cũng không thể đáp, chỉ có thể ra sức giãy dụa. Anh không lường trước tôi lại phản ứng dữ như vậy, lại bị tôi hất ra rồi. Tôi thừa cơ thoát đi, nhưng anh chỉ một cái bước xa liền đuổi theo tới.
Ta quýnh lên, nước mắt lã chã: "Anh hai, anh đừng ép em."
Tôi mặc dù đang khóc, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vẻ mặt Âm Nhị Nhi đã dịu đi. Anh đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt tôi, nhàn nhạt thở dài: "Đừng khóc, nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Khả em so với lời nói tố cáo bọn họ còn có độ mạnh hơn."
Tôi tắc nghẹn, nước mắt vốn đã tràn ra tới viền mi liền không rơi nữa mà đong đầy trong mắt.
Âm Nhị Nhi nở nụ cười: "Không đi tìm hắn, anh hai mời em ăn đại tiệc. Nhìn em gầy, mất da lông rồi, chỉ còn thừa lại xương cốt."
Da lông?!
Tôi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, ừ, tôi hiện tại quả thật toàn thân da lông tốt nha.